“Triều Châu, chạy mau!” Nhị sư huynh phun ra một ngụm máu, ráng chống đỡ, đẩy ta về phía trước. Ta không kịp đứng vững, cả người lảo đảo, mũ phượng trên đầu kêu lên leng keng, váy cưới nặng nề quấn lấy chân ta, ta đập đầu vào tảng đá bên cạnh, đau nhức, máu tươi chảy dọc theo trán rơi xuống. Ta cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhị sư huynh ngày thường luôn nói cười ầm ĩ đã nằm im trên mặt đất, gương mặt tái nhợt toàn là vết máu. Lúc trước, huynh ấy thích được ta gọi là sư huynh nhất, nhưng bây giờ huynh ấy không nghe được nữa rồi. Ta bò về phía trước hai bước, há to miệng, mấp máy cánh môi khô nứt: “Sư huynh.” Trên mặt huynh ấy toàn là máu, hai mắt chưa nhắm lại, nhưng cũng không thể đáp lời ta. Phù Lăng Sơn chết rất nhiều người, rõ ràng hôm nay là ngày đại hỉ, vậy mà Phù Lăng Tông lại bị đồ tông, máu tươi phủ lên hoa lê trắng rụng đầy đất, nhìn còn rực rỡ hơn váy cưới trên người ta. Ta lau mặt một cái, mới ý thức được tay ta đầy máu, không biết là máu của ai, có thể là của nhị sư…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...