Cuối tháng 8, thị trấn Nam Đàn trời nắng đổ lửa. Tiếng quạt kẽo kẹt như đã phần nào át đi tiếng giảng bài. Ôn Lê ngồi cạnh cửa sổ, ngay phía sau cửa sổ chính là sân thể dục vắng lặng, không một bóng người. Cô quay đầu nhìn đồng hồ, còn 5 phút nữa là tan học. Ôn Lê lấy trong hộc bàn ra một cái đồ chơi Đông tây nam bắc bằng giấy đang gấp dở dang, trong đầu lại vô thức hiện lên một gương mặt bất cần đời. Gấp xong, cô lại viết lên 8 mặt giấy, “Có thể gặp anh ấy”, “Không thể gặp anh ấy”, trong lòng lại thầm đếm “Bắc – 9 lần”. Cô hồi hộp chờ đợi xem ông trời có cho cô gặp được anh không, hàng lông mi thiếu nữ run rẩy, cô nhắm mắt lại. Hít sâu một hơi, Ôn Lê cố gắng kiềm chế tim mình, chậm rãi mở mắt ra. —— Có thể gặp anh ấy. Ôn Lê đã chơi cái trò trẻ con này suốt từ hồi khai giảng cho đến bây giờ, mỗi tiết học cô đều sẽ chơi “Đông tây nam bắc” hoặc là rút thăm. Mỗi lần như vậy, nếu rút ra được “Có thể gặp anh ấy” là cô vui như trúng số, trong lòng cô phấn khởi như có một chú nai con đang…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...