Trấn Nghi Hà, đường Đông, trong tiệm may. Một đôi tay nõn nà cầm kim may đang xe chỉ luồn kim, da thịt trắng đến chói mắt. Lương Đắc mập ú cười không có ý tốt, xoa xoa tay chậm rãi đi về phía Vân Kiều. Chậc chậc, nhìn đường cong xinh đẹp kia, eo ra eo, mông ra mông vô cùng quyến rũ. Lương Đắc đang ở sau lưng Vân Kiều, cúi người áp sát cạnh cổ nàng, hít sâu một hơi, hương thơm đặc biệt của nữ nhi tràn ngập hơi thở. “Mỹ nhân nhi, nàng thơm quá.” Mùi hôi của rượu làm người ta buồn nôn phả vào cổ của Vân Kiều, nàng bị dọa cả người vội né sang một bên để tránh. Lúc này mới phát hiện không biết Lương Đắc đứng sau lưng nàng từ khi nào. Thấy nàng né tránh, bàn tay mập mạp của hắn ta đè nàng xuống bàn vuông. “Ngài thả ta ra!” Vân Kiều khóc nức nở, cố sức giãy dụa. Thân thể nhỏ bé của nàng run rẩy kịch liệt, giống như bông hoa xinh đẹp đang bị cuồng phong mưa rào tàn phá, bất lực lại mờ mịt. Nàng chỉ đến tiệm may này bán vải vừa thêu xong, bởi vì cách thêu của nàng mới lạ nên chưởng quỹ cho gấp…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...