“Tiểu thiếu chủ, bốn năm rồi, cậu nên về rồi, Long Quân bảo tôi đưa cậu về Long Môn.” “Long Môn bây giờ loạn trong giặc ngoài, Long Quân bệnh tình nguy cấp, đại thiếu chủ bây giờ hôn mê bất tỉnh, chỉ có cậu mới có thể dẫn dắt Long Môn.” Bên ngoài cửa tiệm Spa Đình Mỹ, có một chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu, bên cạnh cửa là một ông lão đang đứng nói chuyện với Lý Phàm bằng khuôn mặt bình thản. Lão già này mặc một thân đồ vest lịch sự, đội một chiếc mũ màu đen, chống một cây gậy màu vàng đen. “Bốn năm rồi, cảm ơn ông ta vẫn còn nhớ đến tôi.” Khóe môi Lý Phàm nhàn nhạt nở nụ cười lạnh, ánh mắt lặng lẽ, đã không còn bất kỳ hoang tưởng nào đối với cái Long Môn đó từ lâu rồi. “Ban đầu, ba nghe lời của người phụ nữ đó, nhẫn tâm đuổi tôi và mẹ ra khỏi Long Môn, không phải vì tôi là con riêng, là con hoang mà người người đều nói sao! Bao nhiêu năm như vậy rồi, ông ta có khi nào quan tâm đến sống chết của tôi và mẹ qua chứ?” “Bây giờ, ông ta bảo tôi về thì tôi phải về ư? Lý Phàm tôi,…
Chương 1097
Thiếu Chủ Bí MậtTác giả: Phi Điểu Bất TuyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu chủ, bốn năm rồi, cậu nên về rồi, Long Quân bảo tôi đưa cậu về Long Môn.” “Long Môn bây giờ loạn trong giặc ngoài, Long Quân bệnh tình nguy cấp, đại thiếu chủ bây giờ hôn mê bất tỉnh, chỉ có cậu mới có thể dẫn dắt Long Môn.” Bên ngoài cửa tiệm Spa Đình Mỹ, có một chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu, bên cạnh cửa là một ông lão đang đứng nói chuyện với Lý Phàm bằng khuôn mặt bình thản. Lão già này mặc một thân đồ vest lịch sự, đội một chiếc mũ màu đen, chống một cây gậy màu vàng đen. “Bốn năm rồi, cảm ơn ông ta vẫn còn nhớ đến tôi.” Khóe môi Lý Phàm nhàn nhạt nở nụ cười lạnh, ánh mắt lặng lẽ, đã không còn bất kỳ hoang tưởng nào đối với cái Long Môn đó từ lâu rồi. “Ban đầu, ba nghe lời của người phụ nữ đó, nhẫn tâm đuổi tôi và mẹ ra khỏi Long Môn, không phải vì tôi là con riêng, là con hoang mà người người đều nói sao! Bao nhiêu năm như vậy rồi, ông ta có khi nào quan tâm đến sống chết của tôi và mẹ qua chứ?” “Bây giờ, ông ta bảo tôi về thì tôi phải về ư? Lý Phàm tôi,… Lý Phàm gật đầu rồi nằm xuống sofa bắt đầu xem TV, lúc xem TV, thỉnh thoảng anh nhìn thấy Sở Linh lướt qua, không thể không nói, vóc dáng của đối phương rất đẹp.Lý Phàm ngay lập tức bị thu hút, sau đó anh nghĩ đến Cố Họa Y thì lắc đầu, lúc này anh mới quên đi chuyện này.Lý Phàm cho rằng đám sát thủ của nước Anh Đào chắc chắn sẽ đến gây phiền phức một lần nữa, tuyệt đối sẽ không chỉ dừng lại đây.Đúng lúc này, Lý Phàm chợt thấy có cảm giác nguy hiểm.Đúng lúc Sở Linh đang lấy cốc, Lý Phàm nghe thấy tiếng súng, vội đè Sở Linh xuống.Sở Linh giãy giụa, đỏ ửng mặt nhìn Lý Phàm, nói: “Không ngờ anh là loại người này.”Lý Phàm cười khổ nói: “Cô nhất định đừng hiểu nhầm, tôi đang bảo vệ cô, lúc nãy viên đạn kia suýt bắn trúng người cô rồi.”Sở Linh chỉ nghĩ đến việc làm trước đó mà quên đi điều này, sau khi nghe câu trả lời của Lý Phàm, cô ta lập tức ngơ ra, ngại ngùng nhìn đối phương: “Ngại quá, tôi trách nhầm anh rồi.”Lý Phàm không nói gì, anh biết Sở Linh nghĩ gì.“Cô về phòng trước đi.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.Phòng khách này quả thực là có quá nhiều mục tiêu, xác suất bị nhắm trúng rất cao, hơn nữa mục tiêu cũng rất lớn.Lý Phàm nói rồi chuẩn bị đưa Sở Linh về phòng.Sở Linh gật đầu, cô ta cũng tin lời Lý Phàm nói, lúc này mới trở về phòng.“Nhất định không được ra ngoài.” Lý Phàm dặn dò.Sở Linh lè lưỡi nói: “Yên tâm đi, tôi cũng đâu phải con nít.”Lúc Lý Phàm ra ngoài, có một vài tên sát thủ cầm súng xuất hiện, bọn họ nhàn nhạt nói: “Nhóc con, tôi khuyên cậu tốt nhất giơ hai tay lên đầu hàng đi.”Lý Phàm cười nói: “Vậy cũng phải xem xem mấy người có bản lĩnh để tôi giơ tay đầu hàng hay không đã.”Đám sát thủ kia nghe thấy vậy, ánh mắt hiện lên sát ý, rồi lập tức bóp cò.Giây phút đám người kia bóp cò, Lý Phàm lập tức lăn xuống đất, rồi xuất hiện ở đằng sau một tên sát thủ cầm súng, lúc đám người kia thấy Lý Phàm tránh sau lưng đồng đội mình, bọn họ nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào mới tốt.Dù sao bọn họ cũng sợ bắn chết người của mình, lỡ như người của bọn họ bị chết, bọn họ sẽ không thể nào giải thích với phía trên được, nhất thời, bọn họ rơi vào trầm tư.Cuối cùng bọn họ nghiến răng, quả quyết ra tay với đồng đội của mình, chỉ cần giết chết Lý Phàm, chết một đồng đội có tính là gì chứ.Lý Phàm đã sớm biết được kết quả sẽ là như vậy, anh nhẹ nhàng tránh qua một bên, đám người kia thấy vậy thì đều cảm thấy không thể tin nổi, nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật.Với kết quả như vậy, bọn họ cảm thấy vô cùng kì lạ.Bọn họ ai nấy cũng đều ngơ ra, kinh ngạc nhìn Lý Phàm, một lúc lâu không nói thành lời.Sau khi người đồng đội kia chết đi, ánh mắt đầy sự căm phẫn và không cam lòng, anh ta không ngờ đồng đội của mình lại bán đứng mình, anh ta càng không thể ngờ, đồng đội của mình lại giết chết mình..
Lý Phàm gật đầu rồi nằm xuống sofa bắt đầu xem TV, lúc xem TV, thỉnh thoảng anh nhìn thấy Sở Linh lướt qua, không thể không nói, vóc dáng của đối phương rất đẹp.
Lý Phàm ngay lập tức bị thu hút, sau đó anh nghĩ đến Cố Họa Y thì lắc đầu, lúc này anh mới quên đi chuyện này.
Lý Phàm cho rằng đám sát thủ của nước Anh Đào chắc chắn sẽ đến gây phiền phức một lần nữa, tuyệt đối sẽ không chỉ dừng lại đây.
Đúng lúc này, Lý Phàm chợt thấy có cảm giác nguy hiểm.
Đúng lúc Sở Linh đang lấy cốc, Lý Phàm nghe thấy tiếng súng, vội đè Sở Linh xuống.
Sở Linh giãy giụa, đỏ ửng mặt nhìn Lý Phàm, nói: “Không ngờ anh là loại người này.”
Lý Phàm cười khổ nói: “Cô nhất định đừng hiểu nhầm, tôi đang bảo vệ cô, lúc nãy viên đạn kia suýt bắn trúng người cô rồi.”
Sở Linh chỉ nghĩ đến việc làm trước đó mà quên đi điều này, sau khi nghe câu trả lời của Lý Phàm, cô ta lập tức ngơ ra, ngại ngùng nhìn đối phương: “Ngại quá, tôi trách nhầm anh rồi.”
Lý Phàm không nói gì, anh biết Sở Linh nghĩ gì.
“Cô về phòng trước đi.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.
Phòng khách này quả thực là có quá nhiều mục tiêu, xác suất bị nhắm trúng rất cao, hơn nữa mục tiêu cũng rất lớn.
Lý Phàm nói rồi chuẩn bị đưa Sở Linh về phòng.
Sở Linh gật đầu, cô ta cũng tin lời Lý Phàm nói, lúc này mới trở về phòng.
“Nhất định không được ra ngoài.” Lý Phàm dặn dò.
Sở Linh lè lưỡi nói: “Yên tâm đi, tôi cũng đâu phải con nít.”
Lúc Lý Phàm ra ngoài, có một vài tên sát thủ cầm súng xuất hiện, bọn họ nhàn nhạt nói: “Nhóc con, tôi khuyên cậu tốt nhất giơ hai tay lên đầu hàng đi.”
Lý Phàm cười nói: “Vậy cũng phải xem xem mấy người có bản lĩnh để tôi giơ tay đầu hàng hay không đã.”
Đám sát thủ kia nghe thấy vậy, ánh mắt hiện lên sát ý, rồi lập tức bóp cò.
Giây phút đám người kia bóp cò, Lý Phàm lập tức lăn xuống đất, rồi xuất hiện ở đằng sau một tên sát thủ cầm súng, lúc đám người kia thấy Lý Phàm tránh sau lưng đồng đội mình, bọn họ nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào mới tốt.
Dù sao bọn họ cũng sợ bắn chết người của mình, lỡ như người của bọn họ bị chết, bọn họ sẽ không thể nào giải thích với phía trên được, nhất thời, bọn họ rơi vào trầm tư.
Cuối cùng bọn họ nghiến răng, quả quyết ra tay với đồng đội của mình, chỉ cần giết chết Lý Phàm, chết một đồng đội có tính là gì chứ.
Lý Phàm đã sớm biết được kết quả sẽ là như vậy, anh nhẹ nhàng tránh qua một bên, đám người kia thấy vậy thì đều cảm thấy không thể tin nổi, nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật.
Với kết quả như vậy, bọn họ cảm thấy vô cùng kì lạ.
Bọn họ ai nấy cũng đều ngơ ra, kinh ngạc nhìn Lý Phàm, một lúc lâu không nói thành lời.
Sau khi người đồng đội kia chết đi, ánh mắt đầy sự căm phẫn và không cam lòng, anh ta không ngờ đồng đội của mình lại bán đứng mình, anh ta càng không thể ngờ, đồng đội của mình lại giết chết mình..
Thiếu Chủ Bí MậtTác giả: Phi Điểu Bất TuyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu chủ, bốn năm rồi, cậu nên về rồi, Long Quân bảo tôi đưa cậu về Long Môn.” “Long Môn bây giờ loạn trong giặc ngoài, Long Quân bệnh tình nguy cấp, đại thiếu chủ bây giờ hôn mê bất tỉnh, chỉ có cậu mới có thể dẫn dắt Long Môn.” Bên ngoài cửa tiệm Spa Đình Mỹ, có một chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu, bên cạnh cửa là một ông lão đang đứng nói chuyện với Lý Phàm bằng khuôn mặt bình thản. Lão già này mặc một thân đồ vest lịch sự, đội một chiếc mũ màu đen, chống một cây gậy màu vàng đen. “Bốn năm rồi, cảm ơn ông ta vẫn còn nhớ đến tôi.” Khóe môi Lý Phàm nhàn nhạt nở nụ cười lạnh, ánh mắt lặng lẽ, đã không còn bất kỳ hoang tưởng nào đối với cái Long Môn đó từ lâu rồi. “Ban đầu, ba nghe lời của người phụ nữ đó, nhẫn tâm đuổi tôi và mẹ ra khỏi Long Môn, không phải vì tôi là con riêng, là con hoang mà người người đều nói sao! Bao nhiêu năm như vậy rồi, ông ta có khi nào quan tâm đến sống chết của tôi và mẹ qua chứ?” “Bây giờ, ông ta bảo tôi về thì tôi phải về ư? Lý Phàm tôi,… Lý Phàm gật đầu rồi nằm xuống sofa bắt đầu xem TV, lúc xem TV, thỉnh thoảng anh nhìn thấy Sở Linh lướt qua, không thể không nói, vóc dáng của đối phương rất đẹp.Lý Phàm ngay lập tức bị thu hút, sau đó anh nghĩ đến Cố Họa Y thì lắc đầu, lúc này anh mới quên đi chuyện này.Lý Phàm cho rằng đám sát thủ của nước Anh Đào chắc chắn sẽ đến gây phiền phức một lần nữa, tuyệt đối sẽ không chỉ dừng lại đây.Đúng lúc này, Lý Phàm chợt thấy có cảm giác nguy hiểm.Đúng lúc Sở Linh đang lấy cốc, Lý Phàm nghe thấy tiếng súng, vội đè Sở Linh xuống.Sở Linh giãy giụa, đỏ ửng mặt nhìn Lý Phàm, nói: “Không ngờ anh là loại người này.”Lý Phàm cười khổ nói: “Cô nhất định đừng hiểu nhầm, tôi đang bảo vệ cô, lúc nãy viên đạn kia suýt bắn trúng người cô rồi.”Sở Linh chỉ nghĩ đến việc làm trước đó mà quên đi điều này, sau khi nghe câu trả lời của Lý Phàm, cô ta lập tức ngơ ra, ngại ngùng nhìn đối phương: “Ngại quá, tôi trách nhầm anh rồi.”Lý Phàm không nói gì, anh biết Sở Linh nghĩ gì.“Cô về phòng trước đi.” Lý Phàm nhàn nhạt nói.Phòng khách này quả thực là có quá nhiều mục tiêu, xác suất bị nhắm trúng rất cao, hơn nữa mục tiêu cũng rất lớn.Lý Phàm nói rồi chuẩn bị đưa Sở Linh về phòng.Sở Linh gật đầu, cô ta cũng tin lời Lý Phàm nói, lúc này mới trở về phòng.“Nhất định không được ra ngoài.” Lý Phàm dặn dò.Sở Linh lè lưỡi nói: “Yên tâm đi, tôi cũng đâu phải con nít.”Lúc Lý Phàm ra ngoài, có một vài tên sát thủ cầm súng xuất hiện, bọn họ nhàn nhạt nói: “Nhóc con, tôi khuyên cậu tốt nhất giơ hai tay lên đầu hàng đi.”Lý Phàm cười nói: “Vậy cũng phải xem xem mấy người có bản lĩnh để tôi giơ tay đầu hàng hay không đã.”Đám sát thủ kia nghe thấy vậy, ánh mắt hiện lên sát ý, rồi lập tức bóp cò.Giây phút đám người kia bóp cò, Lý Phàm lập tức lăn xuống đất, rồi xuất hiện ở đằng sau một tên sát thủ cầm súng, lúc đám người kia thấy Lý Phàm tránh sau lưng đồng đội mình, bọn họ nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào mới tốt.Dù sao bọn họ cũng sợ bắn chết người của mình, lỡ như người của bọn họ bị chết, bọn họ sẽ không thể nào giải thích với phía trên được, nhất thời, bọn họ rơi vào trầm tư.Cuối cùng bọn họ nghiến răng, quả quyết ra tay với đồng đội của mình, chỉ cần giết chết Lý Phàm, chết một đồng đội có tính là gì chứ.Lý Phàm đã sớm biết được kết quả sẽ là như vậy, anh nhẹ nhàng tránh qua một bên, đám người kia thấy vậy thì đều cảm thấy không thể tin nổi, nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật.Với kết quả như vậy, bọn họ cảm thấy vô cùng kì lạ.Bọn họ ai nấy cũng đều ngơ ra, kinh ngạc nhìn Lý Phàm, một lúc lâu không nói thành lời.Sau khi người đồng đội kia chết đi, ánh mắt đầy sự căm phẫn và không cam lòng, anh ta không ngờ đồng đội của mình lại bán đứng mình, anh ta càng không thể ngờ, đồng đội của mình lại giết chết mình..