“Tiểu thiếu chủ, bốn năm rồi, cậu nên về rồi, Long Quân bảo tôi đưa cậu về Long Môn.” “Long Môn bây giờ loạn trong giặc ngoài, Long Quân bệnh tình nguy cấp, đại thiếu chủ bây giờ hôn mê bất tỉnh, chỉ có cậu mới có thể dẫn dắt Long Môn.” Bên ngoài cửa tiệm Spa Đình Mỹ, có một chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu, bên cạnh cửa là một ông lão đang đứng nói chuyện với Lý Phàm bằng khuôn mặt bình thản. Lão già này mặc một thân đồ vest lịch sự, đội một chiếc mũ màu đen, chống một cây gậy màu vàng đen. “Bốn năm rồi, cảm ơn ông ta vẫn còn nhớ đến tôi.” Khóe môi Lý Phàm nhàn nhạt nở nụ cười lạnh, ánh mắt lặng lẽ, đã không còn bất kỳ hoang tưởng nào đối với cái Long Môn đó từ lâu rồi. “Ban đầu, ba nghe lời của người phụ nữ đó, nhẫn tâm đuổi tôi và mẹ ra khỏi Long Môn, không phải vì tôi là con riêng, là con hoang mà người người đều nói sao! Bao nhiêu năm như vậy rồi, ông ta có khi nào quan tâm đến sống chết của tôi và mẹ qua chứ?” “Bây giờ, ông ta bảo tôi về thì tôi phải về ư? Lý Phàm tôi,…
Chương 1102
Thiếu Chủ Bí MậtTác giả: Phi Điểu Bất TuyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu chủ, bốn năm rồi, cậu nên về rồi, Long Quân bảo tôi đưa cậu về Long Môn.” “Long Môn bây giờ loạn trong giặc ngoài, Long Quân bệnh tình nguy cấp, đại thiếu chủ bây giờ hôn mê bất tỉnh, chỉ có cậu mới có thể dẫn dắt Long Môn.” Bên ngoài cửa tiệm Spa Đình Mỹ, có một chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu, bên cạnh cửa là một ông lão đang đứng nói chuyện với Lý Phàm bằng khuôn mặt bình thản. Lão già này mặc một thân đồ vest lịch sự, đội một chiếc mũ màu đen, chống một cây gậy màu vàng đen. “Bốn năm rồi, cảm ơn ông ta vẫn còn nhớ đến tôi.” Khóe môi Lý Phàm nhàn nhạt nở nụ cười lạnh, ánh mắt lặng lẽ, đã không còn bất kỳ hoang tưởng nào đối với cái Long Môn đó từ lâu rồi. “Ban đầu, ba nghe lời của người phụ nữ đó, nhẫn tâm đuổi tôi và mẹ ra khỏi Long Môn, không phải vì tôi là con riêng, là con hoang mà người người đều nói sao! Bao nhiêu năm như vậy rồi, ông ta có khi nào quan tâm đến sống chết của tôi và mẹ qua chứ?” “Bây giờ, ông ta bảo tôi về thì tôi phải về ư? Lý Phàm tôi,… Lý Phàm thấy biểu cảm của đám người xung quanh, cảm xúc cũng không quá dao động, anh đã sớm nhìn thấu được kết quả này, anh lựa chọn làm ngơ, không để ý đám người đó.Đám người đó lại tỏ vẻ khinh thường, ghét bỏ.“Người như cậu mà cũng là chồng cô ấy, đúng là xa vời thực tế.”“Đúng là một bãi hoa nhài… hai””“Tại sao chuyện tốt như vậy lại không xảy ra với tôi cơ chứ.”“…”Đám người oán giận đều là vì ghen tỵ với Lý Phàm.Nhất là đám cậu ấm đã có xảy ra va chạm với Cố Họa Y, sắc mặt bọn họ đều trở nên khó coi, bọn họ lạnh lùng nhìn Lý Phàm, cảm thấy rất ngạc nhiên về chuyện này.Nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật, bọn họ ngơ ra, cảm giác mọi thứ trước mắt vượt xa tưởng tượng của mình.Đám người đó cảm thấy rất bất ngờ với kết quả này, vô thức nhìn về phía Lý Phàm.Lý Phàm quan tâm hỏi han Cố Họa Y: “Em không sao chứ.”Cố Họa Y nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cô lắc đầu nói: “Em không sao, anh phải cẩn thận đám người đó, bọn họ không phải người bình thường đâu.”Lý Phàm gật đầu, anh cũng hiểu rất rõ nỗi lo của Cố Họa Y, anh nói với cô: “Chuyện này là như thế nào?”Lúc này Cố Họa Y mới kể lại đầu đuôi câu chuyện, hóa ra lúc Cố Họa Y ra khỏi trung tâm thương mại thì bị mấy tên cậu ấm này nhìn trúng, đám người này cố ý chặn Cố Họa Y lại nên mới gây ra chuyện này.Lý Phàm nhíu mày, anh lạnh lùng nhìn đám công tử kia, không ngờ đám người này lại bỉ ổi đến thế, dám giở thủ đoạn như vậy.Đám cậu ấm kia nghe thấy vậy thì nhún vai, tỏ vẻ như không liên quan đến mình.Lý Phàm thấy dáng vẻ rong chơi lười nhác của đám cậu ấm thì càng tức giận hơn.Có điều chuyện như vậy anh cũng đã gặp không ít lần, nên với tình huống này, anh vẫn nên kiềm chế cơn giận của mình.Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Các vị, cần gì phải vậy nhỉ, chúng tôi cũng không có thù oán gì với mấy anh.”Một tên cậu ấm trong số đó nói: “Xe của tôi bị đâm hỏng rồi, ít nhất cậu cũng phải bồi thường tiền cho tôi chứ.”Cố Họa Y tức giận phản bác: “Rõ ràng là mấy người cản đường của tôi, cố ý phanh xe, mấy người làm vậy là ăn vạ đó.”Người có mặt ở hiện trường đều không thấy rõ ban đầu đã xảy ra chuyện gì, bọn họ bàn tán đủ kiểu, xem xem vấn đề là từ bên nào.Lý Phàm vẫn đang rất kiềm chế cảm xúc của mình, anh biết cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không có lợi cho ai cả, bèn dứt khoát nói: “Như vậy đi, chúng ta gọi người đến xử lí.”Tên cậu ấm kia cười nói: “Điều này thì cậu yên tâm đi, tôi đã gọi người đến rồi.”Lý Phàm thấy nụ cười đắc ý của đối phương thì liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, nếu thật sự trích camera ra thì có lẽ là lỗi của đối phương, nhưng sao đối phương lại vui mừng đến vậy?.
Lý Phàm thấy biểu cảm của đám người xung quanh, cảm xúc cũng không quá dao động, anh đã sớm nhìn thấu được kết quả này, anh lựa chọn làm ngơ, không để ý đám người đó.
Đám người đó lại tỏ vẻ khinh thường, ghét bỏ.
“Người như cậu mà cũng là chồng cô ấy, đúng là xa vời thực tế.
”
“Đúng là một bãi hoa nhài… hai”
”
“Tại sao chuyện tốt như vậy lại không xảy ra với tôi cơ chứ.
”
“…”
Đám người oán giận đều là vì ghen tỵ với Lý Phàm.
Nhất là đám cậu ấm đã có xảy ra va chạm với Cố Họa Y, sắc mặt bọn họ đều trở nên khó coi, bọn họ lạnh lùng nhìn Lý Phàm, cảm thấy rất ngạc nhiên về chuyện này.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật, bọn họ ngơ ra, cảm giác mọi thứ trước mắt vượt xa tưởng tượng của mình.
Đám người đó cảm thấy rất bất ngờ với kết quả này, vô thức nhìn về phía Lý Phàm.
Lý Phàm quan tâm hỏi han Cố Họa Y: “Em không sao chứ.
”
Cố Họa Y nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cô lắc đầu nói: “Em không sao, anh phải cẩn thận đám người đó, bọn họ không phải người bình thường đâu.
”
Lý Phàm gật đầu, anh cũng hiểu rất rõ nỗi lo của Cố Họa Y, anh nói với cô: “Chuyện này là như thế nào?”
Lúc này Cố Họa Y mới kể lại đầu đuôi câu chuyện, hóa ra lúc Cố Họa Y ra khỏi trung tâm thương mại thì bị mấy tên cậu ấm này nhìn trúng, đám người này cố ý chặn Cố Họa Y lại nên mới gây ra chuyện này.
Lý Phàm nhíu mày, anh lạnh lùng nhìn đám công tử kia, không ngờ đám người này lại bỉ ổi đến thế, dám giở thủ đoạn như vậy.
Đám cậu ấm kia nghe thấy vậy thì nhún vai, tỏ vẻ như không liên quan đến mình.
Lý Phàm thấy dáng vẻ rong chơi lười nhác của đám cậu ấm thì càng tức giận hơn.
Có điều chuyện như vậy anh cũng đã gặp không ít lần, nên với tình huống này, anh vẫn nên kiềm chế cơn giận của mình.
Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Các vị, cần gì phải vậy nhỉ, chúng tôi cũng không có thù oán gì với mấy anh.
”
Một tên cậu ấm trong số đó nói: “Xe của tôi bị đâm hỏng rồi, ít nhất cậu cũng phải bồi thường tiền cho tôi chứ.
”
Cố Họa Y tức giận phản bác: “Rõ ràng là mấy người cản đường của tôi, cố ý phanh xe, mấy người làm vậy là ăn vạ đó.
”
Người có mặt ở hiện trường đều không thấy rõ ban đầu đã xảy ra chuyện gì, bọn họ bàn tán đủ kiểu, xem xem vấn đề là từ bên nào.
Lý Phàm vẫn đang rất kiềm chế cảm xúc của mình, anh biết cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không có lợi cho ai cả, bèn dứt khoát nói: “Như vậy đi, chúng ta gọi người đến xử lí.
”
Tên cậu ấm kia cười nói: “Điều này thì cậu yên tâm đi, tôi đã gọi người đến rồi.
”
Lý Phàm thấy nụ cười đắc ý của đối phương thì liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, nếu thật sự trích camera ra thì có lẽ là lỗi của đối phương, nhưng sao đối phương lại vui mừng đến vậy?.
Thiếu Chủ Bí MậtTác giả: Phi Điểu Bất TuyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu chủ, bốn năm rồi, cậu nên về rồi, Long Quân bảo tôi đưa cậu về Long Môn.” “Long Môn bây giờ loạn trong giặc ngoài, Long Quân bệnh tình nguy cấp, đại thiếu chủ bây giờ hôn mê bất tỉnh, chỉ có cậu mới có thể dẫn dắt Long Môn.” Bên ngoài cửa tiệm Spa Đình Mỹ, có một chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu, bên cạnh cửa là một ông lão đang đứng nói chuyện với Lý Phàm bằng khuôn mặt bình thản. Lão già này mặc một thân đồ vest lịch sự, đội một chiếc mũ màu đen, chống một cây gậy màu vàng đen. “Bốn năm rồi, cảm ơn ông ta vẫn còn nhớ đến tôi.” Khóe môi Lý Phàm nhàn nhạt nở nụ cười lạnh, ánh mắt lặng lẽ, đã không còn bất kỳ hoang tưởng nào đối với cái Long Môn đó từ lâu rồi. “Ban đầu, ba nghe lời của người phụ nữ đó, nhẫn tâm đuổi tôi và mẹ ra khỏi Long Môn, không phải vì tôi là con riêng, là con hoang mà người người đều nói sao! Bao nhiêu năm như vậy rồi, ông ta có khi nào quan tâm đến sống chết của tôi và mẹ qua chứ?” “Bây giờ, ông ta bảo tôi về thì tôi phải về ư? Lý Phàm tôi,… Lý Phàm thấy biểu cảm của đám người xung quanh, cảm xúc cũng không quá dao động, anh đã sớm nhìn thấu được kết quả này, anh lựa chọn làm ngơ, không để ý đám người đó.Đám người đó lại tỏ vẻ khinh thường, ghét bỏ.“Người như cậu mà cũng là chồng cô ấy, đúng là xa vời thực tế.”“Đúng là một bãi hoa nhài… hai””“Tại sao chuyện tốt như vậy lại không xảy ra với tôi cơ chứ.”“…”Đám người oán giận đều là vì ghen tỵ với Lý Phàm.Nhất là đám cậu ấm đã có xảy ra va chạm với Cố Họa Y, sắc mặt bọn họ đều trở nên khó coi, bọn họ lạnh lùng nhìn Lý Phàm, cảm thấy rất ngạc nhiên về chuyện này.Nếu không phải tận mắt chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật, bọn họ ngơ ra, cảm giác mọi thứ trước mắt vượt xa tưởng tượng của mình.Đám người đó cảm thấy rất bất ngờ với kết quả này, vô thức nhìn về phía Lý Phàm.Lý Phàm quan tâm hỏi han Cố Họa Y: “Em không sao chứ.”Cố Họa Y nghe vậy, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cô lắc đầu nói: “Em không sao, anh phải cẩn thận đám người đó, bọn họ không phải người bình thường đâu.”Lý Phàm gật đầu, anh cũng hiểu rất rõ nỗi lo của Cố Họa Y, anh nói với cô: “Chuyện này là như thế nào?”Lúc này Cố Họa Y mới kể lại đầu đuôi câu chuyện, hóa ra lúc Cố Họa Y ra khỏi trung tâm thương mại thì bị mấy tên cậu ấm này nhìn trúng, đám người này cố ý chặn Cố Họa Y lại nên mới gây ra chuyện này.Lý Phàm nhíu mày, anh lạnh lùng nhìn đám công tử kia, không ngờ đám người này lại bỉ ổi đến thế, dám giở thủ đoạn như vậy.Đám cậu ấm kia nghe thấy vậy thì nhún vai, tỏ vẻ như không liên quan đến mình.Lý Phàm thấy dáng vẻ rong chơi lười nhác của đám cậu ấm thì càng tức giận hơn.Có điều chuyện như vậy anh cũng đã gặp không ít lần, nên với tình huống này, anh vẫn nên kiềm chế cơn giận của mình.Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Các vị, cần gì phải vậy nhỉ, chúng tôi cũng không có thù oán gì với mấy anh.”Một tên cậu ấm trong số đó nói: “Xe của tôi bị đâm hỏng rồi, ít nhất cậu cũng phải bồi thường tiền cho tôi chứ.”Cố Họa Y tức giận phản bác: “Rõ ràng là mấy người cản đường của tôi, cố ý phanh xe, mấy người làm vậy là ăn vạ đó.”Người có mặt ở hiện trường đều không thấy rõ ban đầu đã xảy ra chuyện gì, bọn họ bàn tán đủ kiểu, xem xem vấn đề là từ bên nào.Lý Phàm vẫn đang rất kiềm chế cảm xúc của mình, anh biết cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không có lợi cho ai cả, bèn dứt khoát nói: “Như vậy đi, chúng ta gọi người đến xử lí.”Tên cậu ấm kia cười nói: “Điều này thì cậu yên tâm đi, tôi đã gọi người đến rồi.”Lý Phàm thấy nụ cười đắc ý của đối phương thì liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, nếu thật sự trích camera ra thì có lẽ là lỗi của đối phương, nhưng sao đối phương lại vui mừng đến vậy?.