“Tiểu thiếu chủ, bốn năm rồi, cậu nên về rồi, Long Quân bảo tôi đưa cậu về Long Môn.” “Long Môn bây giờ loạn trong giặc ngoài, Long Quân bệnh tình nguy cấp, đại thiếu chủ bây giờ hôn mê bất tỉnh, chỉ có cậu mới có thể dẫn dắt Long Môn.” Bên ngoài cửa tiệm Spa Đình Mỹ, có một chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu, bên cạnh cửa là một ông lão đang đứng nói chuyện với Lý Phàm bằng khuôn mặt bình thản. Lão già này mặc một thân đồ vest lịch sự, đội một chiếc mũ màu đen, chống một cây gậy màu vàng đen. “Bốn năm rồi, cảm ơn ông ta vẫn còn nhớ đến tôi.” Khóe môi Lý Phàm nhàn nhạt nở nụ cười lạnh, ánh mắt lặng lẽ, đã không còn bất kỳ hoang tưởng nào đối với cái Long Môn đó từ lâu rồi. “Ban đầu, ba nghe lời của người phụ nữ đó, nhẫn tâm đuổi tôi và mẹ ra khỏi Long Môn, không phải vì tôi là con riêng, là con hoang mà người người đều nói sao! Bao nhiêu năm như vậy rồi, ông ta có khi nào quan tâm đến sống chết của tôi và mẹ qua chứ?” “Bây giờ, ông ta bảo tôi về thì tôi phải về ư? Lý Phàm tôi,…
Chương 1124
Thiếu Chủ Bí MậtTác giả: Phi Điểu Bất TuyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu chủ, bốn năm rồi, cậu nên về rồi, Long Quân bảo tôi đưa cậu về Long Môn.” “Long Môn bây giờ loạn trong giặc ngoài, Long Quân bệnh tình nguy cấp, đại thiếu chủ bây giờ hôn mê bất tỉnh, chỉ có cậu mới có thể dẫn dắt Long Môn.” Bên ngoài cửa tiệm Spa Đình Mỹ, có một chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu, bên cạnh cửa là một ông lão đang đứng nói chuyện với Lý Phàm bằng khuôn mặt bình thản. Lão già này mặc một thân đồ vest lịch sự, đội một chiếc mũ màu đen, chống một cây gậy màu vàng đen. “Bốn năm rồi, cảm ơn ông ta vẫn còn nhớ đến tôi.” Khóe môi Lý Phàm nhàn nhạt nở nụ cười lạnh, ánh mắt lặng lẽ, đã không còn bất kỳ hoang tưởng nào đối với cái Long Môn đó từ lâu rồi. “Ban đầu, ba nghe lời của người phụ nữ đó, nhẫn tâm đuổi tôi và mẹ ra khỏi Long Môn, không phải vì tôi là con riêng, là con hoang mà người người đều nói sao! Bao nhiêu năm như vậy rồi, ông ta có khi nào quan tâm đến sống chết của tôi và mẹ qua chứ?” “Bây giờ, ông ta bảo tôi về thì tôi phải về ư? Lý Phàm tôi,… Nhất là ban nhạc bè đệm, bọn họ đều rất cảm thán, bọn họ vốn định cứu vớt Lý Phàm, ai dè anh lại kéo cả hội trường, làm bọn họ vô cùng xấu hổ, giờ bọn họ mới bắt đầu ngoan ngoãn làm nền cho anh.Sau khi tiếng đàn của Lý Phàm kết thúc, Cố Họa Y, Trần Hiểu Đồng, kể cả đám cô chủ nhà giàu mới hoàn hồn lại.Đám cô chủ nhà giàu nhìn thấy bóng lưng của Lý Phàm, thì khẳng định đối phương rất đẹp trai, làm bọn họ không nhịn được muốn tới bắt chuyện với anh.Lý Phàm quay đầu lại nhìn, anh vốn định đứng dậy đi về phía Cố Họa Y, ai dè chỉ trong chốc lát, đã có mười mấy người đi qua đây.Lý Phàm rất mơ màng, chuyện này khác hẳn so với những gì anh nghĩ, anh gãi đầu, giờ anh cũng rất bất đắc dĩ, nhất thời không biết phải thu dọn tàn cuộc thế nào.Đúng lúc này, Cố Họa Y lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lý Phàm, trong nội dung hiển thị là anh đừng tới đây nữa.Lý Phàm mỉm cười, vẫn là Cố Họa Y hiểu ý anh.Nếu anh đi qua đó, có lẽ đám nữ sinh kia sẽ nhanh chóng lan truyền tin đồn này ra khắp Hán Thành.Dù gì việc anh bao trọn Thiên Hải Chi Lữ đã gây chấn động ở Hán Thành rồi, nên anh không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.“Được.” Giờ Lý Phàm mới đứng dậy, rời khỏi đây ngay.Mà lúc này, đám cô chủ nhà giàu kia đều sửng sốt, bọn họ mới tới chưa được bao lâu đã kết thúc rồi.Ai cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.Nhưng vẫn có một số cô chủ đã sớm quay video lại, rồi đăng lên mạng, vì chuyện Lý Phàm đánh đàn ở Thiên Hải Chi Lữ đã nhanh chóng trở thành đề tài hot trên mạng, chủ yếu là vì tiếng đàn quá êm tai, nên giờ thêm chút tin hot nữa là có thể ai ai cũng biết.Nếu Lý Phàm biết mình nổi tiếng trong tích tắc như vậy, chắc chắn trong lòng sẽ mơ màng, chuyện này quá nhanh rồi đó, đã nằm ngoài sự suy đoán của anh.Nhưng Lý Phàm cũng không để tâm cho lắm.Cố Họa Y từ tốn đứng dậy, mặc dù không có ai biết, nhưng chỉ cần trong lòng cô biết là được rồi, hơn nữa cô rất mãn nguyện về hôn lễ lần này.Chí ít Lý Phàm không hề làm cô thất vọng, Cố Họa Y vừa rời đi, mấy cô chủ khác cũng ra ngoài theo.Đám cô chủ đó bắt đầu dùng đề tài này để mỉa mai Cố Họa Y: “Cô nhìn người ta đi, tổ chức hôn lễ ở một nơi như này, còn tên phế vật nhà cô định khi nào sẽ tổ chức?”Cố Họa Y nghe xong thì khẽ nhíu mày, trong lòng hơi khó chịu đáp: “Anh ấy đã tổ chức cho tôi rồi.”Đám cô chủ đó đều sửng sốt, như nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất thế giới, rồi nói với Cố Họa Y: “Họa Y, cô đừng lừa chúng tôi nữa, nếu anh ta đã tổ chức rồi, tại sao tôi lại không hay biết, hơn nữa, nơi đó cũng không phải ở Thiên Hải Chi Lữ, dù sao cũng tổ chức bù, phải chọn như nơi như này mới lấy lại thể diện chứ.”Cố Họa Y nghe xong thì mỉm cười không nói gì, xem như mình chưa nghe thấy.Trần Hiểu Đồng ghét nhất là người khác khoa tay múa chân với Lý Phàm, lúc cô nghe thấy đám người phụ nữ này nói anh là kẻ nhu nhược, thì nhất thời không vui nói: “Có phải các cô ra ngoài chưa súc miệng đúng không, sao miệng lại thối như vậy, anh Lý Phàm của tôi không phải tên phế vật, mà là do ánh mắt của mấy người quá kém, nên mới không nhìn ra.”Trần Hiểu Đồng vừa dứt lời, đám cô chủ đó đều sửng sốt, nghĩ mãi không ra, không ngờ Trần Hiểu Đồng lại ăn nói với họ như vậy.Đám cô chủ đều không hiểu rốt cuộc Trần Hiểu Đồng đang có ý gì, nên nói: “Cô đừng trêu chọc tôi, tên Lý Phàm đó có thể có tiền đồ gì chứ?”.
Nhất là ban nhạc bè đệm, bọn họ đều rất cảm thán, bọn họ vốn định cứu vớt Lý Phàm, ai dè anh lại kéo cả hội trường, làm bọn họ vô cùng xấu hổ, giờ bọn họ mới bắt đầu ngoan ngoãn làm nền cho anh.
Sau khi tiếng đàn của Lý Phàm kết thúc, Cố Họa Y, Trần Hiểu Đồng, kể cả đám cô chủ nhà giàu mới hoàn hồn lại.
Đám cô chủ nhà giàu nhìn thấy bóng lưng của Lý Phàm, thì khẳng định đối phương rất đẹp trai, làm bọn họ không nhịn được muốn tới bắt chuyện với anh.
Lý Phàm quay đầu lại nhìn, anh vốn định đứng dậy đi về phía Cố Họa Y, ai dè chỉ trong chốc lát, đã có mười mấy người đi qua đây.
Lý Phàm rất mơ màng, chuyện này khác hẳn so với những gì anh nghĩ, anh gãi đầu, giờ anh cũng rất bất đắc dĩ, nhất thời không biết phải thu dọn tàn cuộc thế nào.
Đúng lúc này, Cố Họa Y lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lý Phàm, trong nội dung hiển thị là anh đừng tới đây nữa.
Lý Phàm mỉm cười, vẫn là Cố Họa Y hiểu ý anh.
Nếu anh đi qua đó, có lẽ đám nữ sinh kia sẽ nhanh chóng lan truyền tin đồn này ra khắp Hán Thành.
Dù gì việc anh bao trọn Thiên Hải Chi Lữ đã gây chấn động ở Hán Thành rồi, nên anh không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.
“Được.” Giờ Lý Phàm mới đứng dậy, rời khỏi đây ngay.
Mà lúc này, đám cô chủ nhà giàu kia đều sửng sốt, bọn họ mới tới chưa được bao lâu đã kết thúc rồi.
Ai cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nhưng vẫn có một số cô chủ đã sớm quay video lại, rồi đăng lên mạng, vì chuyện Lý Phàm đánh đàn ở Thiên Hải Chi Lữ đã nhanh chóng trở thành đề tài hot trên mạng, chủ yếu là vì tiếng đàn quá êm tai, nên giờ thêm chút tin hot nữa là có thể ai ai cũng biết.
Nếu Lý Phàm biết mình nổi tiếng trong tích tắc như vậy, chắc chắn trong lòng sẽ mơ màng, chuyện này quá nhanh rồi đó, đã nằm ngoài sự suy đoán của anh.
Nhưng Lý Phàm cũng không để tâm cho lắm.
Cố Họa Y từ tốn đứng dậy, mặc dù không có ai biết, nhưng chỉ cần trong lòng cô biết là được rồi, hơn nữa cô rất mãn nguyện về hôn lễ lần này.
Chí ít Lý Phàm không hề làm cô thất vọng, Cố Họa Y vừa rời đi, mấy cô chủ khác cũng ra ngoài theo.
Đám cô chủ đó bắt đầu dùng đề tài này để mỉa mai Cố Họa Y: “Cô nhìn người ta đi, tổ chức hôn lễ ở một nơi như này, còn tên phế vật nhà cô định khi nào sẽ tổ chức?”
Cố Họa Y nghe xong thì khẽ nhíu mày, trong lòng hơi khó chịu đáp: “Anh ấy đã tổ chức cho tôi rồi.”
Đám cô chủ đó đều sửng sốt, như nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất thế giới, rồi nói với Cố Họa Y: “Họa Y, cô đừng lừa chúng tôi nữa, nếu anh ta đã tổ chức rồi, tại sao tôi lại không hay biết, hơn nữa, nơi đó cũng không phải ở Thiên Hải Chi Lữ, dù sao cũng tổ chức bù, phải chọn như nơi như này mới lấy lại thể diện chứ.”
Cố Họa Y nghe xong thì mỉm cười không nói gì, xem như mình chưa nghe thấy.
Trần Hiểu Đồng ghét nhất là người khác khoa tay múa chân với Lý Phàm, lúc cô nghe thấy đám người phụ nữ này nói anh là kẻ nhu nhược, thì nhất thời không vui nói: “Có phải các cô ra ngoài chưa súc miệng đúng không, sao miệng lại thối như vậy, anh Lý Phàm của tôi không phải tên phế vật, mà là do ánh mắt của mấy người quá kém, nên mới không nhìn ra.”
Trần Hiểu Đồng vừa dứt lời, đám cô chủ đó đều sửng sốt, nghĩ mãi không ra, không ngờ Trần Hiểu Đồng lại ăn nói với họ như vậy.
Đám cô chủ đều không hiểu rốt cuộc Trần Hiểu Đồng đang có ý gì, nên nói: “Cô đừng trêu chọc tôi, tên Lý Phàm đó có thể có tiền đồ gì chứ?”.
Thiếu Chủ Bí MậtTác giả: Phi Điểu Bất TuyệtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Tiểu thiếu chủ, bốn năm rồi, cậu nên về rồi, Long Quân bảo tôi đưa cậu về Long Môn.” “Long Môn bây giờ loạn trong giặc ngoài, Long Quân bệnh tình nguy cấp, đại thiếu chủ bây giờ hôn mê bất tỉnh, chỉ có cậu mới có thể dẫn dắt Long Môn.” Bên ngoài cửa tiệm Spa Đình Mỹ, có một chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu, bên cạnh cửa là một ông lão đang đứng nói chuyện với Lý Phàm bằng khuôn mặt bình thản. Lão già này mặc một thân đồ vest lịch sự, đội một chiếc mũ màu đen, chống một cây gậy màu vàng đen. “Bốn năm rồi, cảm ơn ông ta vẫn còn nhớ đến tôi.” Khóe môi Lý Phàm nhàn nhạt nở nụ cười lạnh, ánh mắt lặng lẽ, đã không còn bất kỳ hoang tưởng nào đối với cái Long Môn đó từ lâu rồi. “Ban đầu, ba nghe lời của người phụ nữ đó, nhẫn tâm đuổi tôi và mẹ ra khỏi Long Môn, không phải vì tôi là con riêng, là con hoang mà người người đều nói sao! Bao nhiêu năm như vậy rồi, ông ta có khi nào quan tâm đến sống chết của tôi và mẹ qua chứ?” “Bây giờ, ông ta bảo tôi về thì tôi phải về ư? Lý Phàm tôi,… Nhất là ban nhạc bè đệm, bọn họ đều rất cảm thán, bọn họ vốn định cứu vớt Lý Phàm, ai dè anh lại kéo cả hội trường, làm bọn họ vô cùng xấu hổ, giờ bọn họ mới bắt đầu ngoan ngoãn làm nền cho anh.Sau khi tiếng đàn của Lý Phàm kết thúc, Cố Họa Y, Trần Hiểu Đồng, kể cả đám cô chủ nhà giàu mới hoàn hồn lại.Đám cô chủ nhà giàu nhìn thấy bóng lưng của Lý Phàm, thì khẳng định đối phương rất đẹp trai, làm bọn họ không nhịn được muốn tới bắt chuyện với anh.Lý Phàm quay đầu lại nhìn, anh vốn định đứng dậy đi về phía Cố Họa Y, ai dè chỉ trong chốc lát, đã có mười mấy người đi qua đây.Lý Phàm rất mơ màng, chuyện này khác hẳn so với những gì anh nghĩ, anh gãi đầu, giờ anh cũng rất bất đắc dĩ, nhất thời không biết phải thu dọn tàn cuộc thế nào.Đúng lúc này, Cố Họa Y lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lý Phàm, trong nội dung hiển thị là anh đừng tới đây nữa.Lý Phàm mỉm cười, vẫn là Cố Họa Y hiểu ý anh.Nếu anh đi qua đó, có lẽ đám nữ sinh kia sẽ nhanh chóng lan truyền tin đồn này ra khắp Hán Thành.Dù gì việc anh bao trọn Thiên Hải Chi Lữ đã gây chấn động ở Hán Thành rồi, nên anh không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.“Được.” Giờ Lý Phàm mới đứng dậy, rời khỏi đây ngay.Mà lúc này, đám cô chủ nhà giàu kia đều sửng sốt, bọn họ mới tới chưa được bao lâu đã kết thúc rồi.Ai cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.Nhưng vẫn có một số cô chủ đã sớm quay video lại, rồi đăng lên mạng, vì chuyện Lý Phàm đánh đàn ở Thiên Hải Chi Lữ đã nhanh chóng trở thành đề tài hot trên mạng, chủ yếu là vì tiếng đàn quá êm tai, nên giờ thêm chút tin hot nữa là có thể ai ai cũng biết.Nếu Lý Phàm biết mình nổi tiếng trong tích tắc như vậy, chắc chắn trong lòng sẽ mơ màng, chuyện này quá nhanh rồi đó, đã nằm ngoài sự suy đoán của anh.Nhưng Lý Phàm cũng không để tâm cho lắm.Cố Họa Y từ tốn đứng dậy, mặc dù không có ai biết, nhưng chỉ cần trong lòng cô biết là được rồi, hơn nữa cô rất mãn nguyện về hôn lễ lần này.Chí ít Lý Phàm không hề làm cô thất vọng, Cố Họa Y vừa rời đi, mấy cô chủ khác cũng ra ngoài theo.Đám cô chủ đó bắt đầu dùng đề tài này để mỉa mai Cố Họa Y: “Cô nhìn người ta đi, tổ chức hôn lễ ở một nơi như này, còn tên phế vật nhà cô định khi nào sẽ tổ chức?”Cố Họa Y nghe xong thì khẽ nhíu mày, trong lòng hơi khó chịu đáp: “Anh ấy đã tổ chức cho tôi rồi.”Đám cô chủ đó đều sửng sốt, như nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất thế giới, rồi nói với Cố Họa Y: “Họa Y, cô đừng lừa chúng tôi nữa, nếu anh ta đã tổ chức rồi, tại sao tôi lại không hay biết, hơn nữa, nơi đó cũng không phải ở Thiên Hải Chi Lữ, dù sao cũng tổ chức bù, phải chọn như nơi như này mới lấy lại thể diện chứ.”Cố Họa Y nghe xong thì mỉm cười không nói gì, xem như mình chưa nghe thấy.Trần Hiểu Đồng ghét nhất là người khác khoa tay múa chân với Lý Phàm, lúc cô nghe thấy đám người phụ nữ này nói anh là kẻ nhu nhược, thì nhất thời không vui nói: “Có phải các cô ra ngoài chưa súc miệng đúng không, sao miệng lại thối như vậy, anh Lý Phàm của tôi không phải tên phế vật, mà là do ánh mắt của mấy người quá kém, nên mới không nhìn ra.”Trần Hiểu Đồng vừa dứt lời, đám cô chủ đó đều sửng sốt, nghĩ mãi không ra, không ngờ Trần Hiểu Đồng lại ăn nói với họ như vậy.Đám cô chủ đều không hiểu rốt cuộc Trần Hiểu Đồng đang có ý gì, nên nói: “Cô đừng trêu chọc tôi, tên Lý Phàm đó có thể có tiền đồ gì chứ?”.