Editor: Tây An “Phiết cử*...!lá tròn rễ chùm...” bên cạnh khối đất trũng cạnh đường lớn, một bé gái ngồi xổm, cẩn thận bứt cỏ dại trước mặt lên, lẩm nhẩm, một lát sau, bẻ một chiếc lá bỏ vào trong miệng: “Vị ngọt...” *Hay còn gọi là xa tiền thảo. “A Giác!” trên sườn núi sau lưng, có người lớn tiếng hỏi cô bé: “Hái bao nhiêu!” Cô gái cười hì hì đứng dậy, giơ cho bên kia nhìn cái túi đến đầy góc áo. Không chờ người trên sườn núi trả lời, bỗng nhiên, trên đường lớn truyền đến một tiếng như sấm rền. Bé gái vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bụi bay khắp lên, mấy người cưỡi ngựa đang lao vùn vụt tới. Cô gái ngây người, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, mấy cọng phiết cử rơi xuống đất. Mùa xuân, cô bé cũng từng nghe thấy tiếng như vậy, và tiếng gào thét dậy trời. Trước lúc đó, A Gia A Mẫu (*cha và mẹ) đi hái cỏ ngải, cũng rốt cuộc không về nữa. Cô bé nhìn những nhân mã kia càng ngày càng gần, chân lại như mọc rễ bước không nổi, âm thầm run rẩy. “Này!” Bỗng nhiên tiếng hú dài vang lên, một người ghìm…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...