Năm xuân Cảnh Thái thứ hai mươi tư, phủ Tuyên Bình Hầu. Sáng sớm giờ Mão*, bầu trời mờ mịt không sao, chỉ có một lớp ánh sáng mỏng manh. Thị nữ Hà Quang xuyên qua hành lang đến Tích Thuý Uyển, mở rèm ra nhìn thấy nương tử nhà mình đang ngồi dưới ngọn đèn. *Giờ Mão tương ứng với khoảng thời gian từ 5h đến 7h sáng. Tiêu Tịch Nhan tay cầm sổ sách, mái tóc đen được búi một nửa, phảng phất như một cành hoa yểu điệu sắp rơi. Thiếu nữ một thân băng cơ ngọc cốt, đôi mắt trong veo, giống như khuôn ngọc của Bồ Tát, nhìn qua chính là tính cách ôn nhu dịu dàng. Chỉ là trời sinh cơ thể quá gầy yếu, gương mặt tái nhợt làm người ta nhớ đến bình sứ thon dài tráng men xanh - lạnh lẽo, dễ vỡ. Hà Quang bưng chén trà lên rót, khuyên nhủ: "Nương tử lại dậy sớm như vậy, sao không ngủ thêm chút nữa?" Giọng nói của Tiêu Tịch Nhan mềm mại quyến rũ, duyên dáng như hoa mai ngày xuân: "Dù sao cũng không ngủ được, thay vì cứ nằm mãi chi bằng tìm chút việc để làm." Dù Hà Quang ngày ngày phụng dưỡng nhưng gò má…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...