Giang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm…
Chương 30: Bắt Tay
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Vân Khê với mái tóc dài uốn xoăn màu hồng, dù là người mẫu nhưng cô ta khá nhí nhảnh bởi vì cô ta đâu có nổi tiếng. Cô ta bước đến bên bàn của Vivian rồi đưa tay mình ra. Vân Khê lấy hết dũng khí của mình, tim cô ta đang đập rất nhanh khi gặp Vivian:"Chị Vivian! Rất vui gặp được chị!"Vivian ngước lên nhìn Vân Khê. Đây là cô gái chanh chua năm xưa sao? Lúc trước còn hùa theo kế hoặch của Lý Nam Phong cơ mà?Vivian đưa bàn tay mềm mịn của mình ra để bắt tay với Vân Khê:"Rất vui được gặp em!"Ánh mắt của Vân Khê bừng sáng, đôi tay run run, khuôn mặt cô ta không thể nào che đậy được cảm xúc vui sướng của mình. Cô ta hạnh phúc nói:"Em...em là người hâm mộ của chị! Chị có thể chụp với em một tấm ảnh không ạ?"Vivian rất khó chịu, trong lòng cô cảm thấy chán ghét, thấy ghê tởm loại nữ nhân giống như vậy. Bên ngoài thì cô không tỏ thái độ ra như thế! Đôi môi của cô cong lên, nụ cười toả nắng, cô nói:"Rất tiếc! Xin lỗi em! Hôm nay chị không thể chụp ảnh được! Chỉ muốn có không gian riêng tư nên mới đến nhà hàng này!"Vân Khê có chút thất vọng nhưng cô ta đã bắt tay được với Vivian cũng là niềm vinh hạnh. Cô ta chào Vivian rồi chạy lại bên Lý Nam Phong.Lý Nam Phong cau mày lại, ánh mắt không được vui vẻ gì mấy. Hắn ta mạnh tay kéo Vân Khê ra bàn khác để ngồi, hắn nói:"Ăn gì thì gọi đi!"Miệng thì nói như thế nhưng mắt lại nhìn đi nơi khác mất rồi.Bên phía Vivian và Vu Tử Ẩn, Vu Tử Ẩn luôn tập trung vào Vivian. Sự xuất hiện của Lý Nam Phong làm cho cô thấy hưng phấn hơn, cô sẽ chuẩn bị giăng cái bẫy thật là lớn để tóm được con cá khổng lồ này!
Vân Khê với mái tóc dài uốn xoăn màu hồng, dù là người mẫu nhưng cô ta khá nhí nhảnh bởi vì cô ta đâu có nổi tiếng. Cô ta bước đến bên bàn của Vivian rồi đưa tay mình ra. Vân Khê lấy hết dũng khí của mình, tim cô ta đang đập rất nhanh khi gặp Vivian:"Chị Vivian! Rất vui gặp được chị!"
Vivian ngước lên nhìn Vân Khê. Đây là cô gái chanh chua năm xưa sao? Lúc trước còn hùa theo kế hoặch của Lý Nam Phong cơ mà?
Vivian đưa bàn tay mềm mịn của mình ra để bắt tay với Vân Khê:"Rất vui được gặp em!"
Ánh mắt của Vân Khê bừng sáng, đôi tay run run, khuôn mặt cô ta không thể nào che đậy được cảm xúc vui sướng của mình. Cô ta hạnh phúc nói:"Em...em là người hâm mộ của chị! Chị có thể chụp với em một tấm ảnh không ạ?"
Vivian rất khó chịu, trong lòng cô cảm thấy chán ghét, thấy ghê tởm loại nữ nhân giống như vậy. Bên ngoài thì cô không tỏ thái độ ra như thế! Đôi môi của cô cong lên, nụ cười toả nắng, cô nói:"Rất tiếc! Xin lỗi em! Hôm nay chị không thể chụp ảnh được! Chỉ muốn có không gian riêng tư nên mới đến nhà hàng này!"
Vân Khê có chút thất vọng nhưng cô ta đã bắt tay được với Vivian cũng là niềm vinh hạnh. Cô ta chào Vivian rồi chạy lại bên Lý Nam Phong.
Lý Nam Phong cau mày lại, ánh mắt không được vui vẻ gì mấy. Hắn ta mạnh tay kéo Vân Khê ra bàn khác để ngồi, hắn nói:"Ăn gì thì gọi đi!"
Miệng thì nói như thế nhưng mắt lại nhìn đi nơi khác mất rồi.
Bên phía Vivian và Vu Tử Ẩn, Vu Tử Ẩn luôn tập trung vào Vivian. Sự xuất hiện của Lý Nam Phong làm cho cô thấy hưng phấn hơn, cô sẽ chuẩn bị giăng cái bẫy thật là lớn để tóm được con cá khổng lồ này!
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Vân Khê với mái tóc dài uốn xoăn màu hồng, dù là người mẫu nhưng cô ta khá nhí nhảnh bởi vì cô ta đâu có nổi tiếng. Cô ta bước đến bên bàn của Vivian rồi đưa tay mình ra. Vân Khê lấy hết dũng khí của mình, tim cô ta đang đập rất nhanh khi gặp Vivian:"Chị Vivian! Rất vui gặp được chị!"Vivian ngước lên nhìn Vân Khê. Đây là cô gái chanh chua năm xưa sao? Lúc trước còn hùa theo kế hoặch của Lý Nam Phong cơ mà?Vivian đưa bàn tay mềm mịn của mình ra để bắt tay với Vân Khê:"Rất vui được gặp em!"Ánh mắt của Vân Khê bừng sáng, đôi tay run run, khuôn mặt cô ta không thể nào che đậy được cảm xúc vui sướng của mình. Cô ta hạnh phúc nói:"Em...em là người hâm mộ của chị! Chị có thể chụp với em một tấm ảnh không ạ?"Vivian rất khó chịu, trong lòng cô cảm thấy chán ghét, thấy ghê tởm loại nữ nhân giống như vậy. Bên ngoài thì cô không tỏ thái độ ra như thế! Đôi môi của cô cong lên, nụ cười toả nắng, cô nói:"Rất tiếc! Xin lỗi em! Hôm nay chị không thể chụp ảnh được! Chỉ muốn có không gian riêng tư nên mới đến nhà hàng này!"Vân Khê có chút thất vọng nhưng cô ta đã bắt tay được với Vivian cũng là niềm vinh hạnh. Cô ta chào Vivian rồi chạy lại bên Lý Nam Phong.Lý Nam Phong cau mày lại, ánh mắt không được vui vẻ gì mấy. Hắn ta mạnh tay kéo Vân Khê ra bàn khác để ngồi, hắn nói:"Ăn gì thì gọi đi!"Miệng thì nói như thế nhưng mắt lại nhìn đi nơi khác mất rồi.Bên phía Vivian và Vu Tử Ẩn, Vu Tử Ẩn luôn tập trung vào Vivian. Sự xuất hiện của Lý Nam Phong làm cho cô thấy hưng phấn hơn, cô sẽ chuẩn bị giăng cái bẫy thật là lớn để tóm được con cá khổng lồ này!