Giang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm…
Chương 39: Giải Quyết Vấn Đề
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Hôm sau, nhờ sự giúp đỡ của thư ký Trần, Lý Nam Phong đã tìm được địa chỉ của cô gái đó. Hắn ta tự tìm đến tận nhà của cô ta để giải quyết.Đến đúng địa chỉ đã cho, đó là một căn biệt thự màu trắng theo phong cách châu Âu và nó rất sang trọng.Hắn ra bước xuống xe mình rồi đeo kính râm cho ngầu. Hắn bấm chuông căn biệt thự đó rồi quan sát xung quanh.Một lát sau, một cô gái bịt khẩu trang bước ra. Dù cô ta bịt khẩu trang che được một số bộ phận da bị kích ứng nhưng không thể che toàn bộ. Phần trán của cô ấy nổi đầy mụn mủ, những vết màu đỏ đầy trán. Cô ta nói:"Anh tìm ai?"Lý Nam Phong lấy kính râm xuống, hắn ta đưa tay ra bắt tay với cô gái đó:"Xin chào, tôi là Nam Phong, tôi có thể nói chuyện với cô một lúc hay không? Tôi đến để thương lượng!""Trong nhà của tôi bây giờ có khách rất đông, tôi rãnh 20 phút! Chúng ta ra bãi biển gần nhà tôi nói chuyện!""Vậy cũng được!"Lý Nam Phong mở cửa xe cho cô ấy lên xe. Hắn ta lái xe đến bãi biển theo lời chỉ dẫn của cô ấy.Trong lúc lái xe, hắn ta hỏi:"Mặt của cô? Có sao không? Nghiêm trọng lắm không?"Cô gái ấy đưa tay chạm vào mặt của mình, khuôn mặt cô đầy đau khổ:"Nếu không phải dùng mặt nạ Lý Thị, tôi cũng sẽ không như thế này! Đến ngã tư anh rẽ phải là đến!""Được!"
Hôm sau, nhờ sự giúp đỡ của thư ký Trần, Lý Nam Phong đã tìm được địa chỉ của cô gái đó. Hắn ta tự tìm đến tận nhà của cô ta để giải quyết.
Đến đúng địa chỉ đã cho, đó là một căn biệt thự màu trắng theo phong cách châu Âu và nó rất sang trọng.
Hắn ra bước xuống xe mình rồi đeo kính râm cho ngầu. Hắn bấm chuông căn biệt thự đó rồi quan sát xung quanh.
Một lát sau, một cô gái bịt khẩu trang bước ra. Dù cô ta bịt khẩu trang che được một số bộ phận da bị kích ứng nhưng không thể che toàn bộ. Phần trán của cô ấy nổi đầy mụn mủ, những vết màu đỏ đầy trán. Cô ta nói:"Anh tìm ai?"
Lý Nam Phong lấy kính râm xuống, hắn ta đưa tay ra bắt tay với cô gái đó:"Xin chào, tôi là Nam Phong, tôi có thể nói chuyện với cô một lúc hay không? Tôi đến để thương lượng!"
"Trong nhà của tôi bây giờ có khách rất đông, tôi rãnh 20 phút! Chúng ta ra bãi biển gần nhà tôi nói chuyện!"
"Vậy cũng được!"
Lý Nam Phong mở cửa xe cho cô ấy lên xe. Hắn ta lái xe đến bãi biển theo lời chỉ dẫn của cô ấy.
Trong lúc lái xe, hắn ta hỏi:"Mặt của cô? Có sao không? Nghiêm trọng lắm không?"
Cô gái ấy đưa tay chạm vào mặt của mình, khuôn mặt cô đầy đau khổ:"Nếu không phải dùng mặt nạ Lý Thị, tôi cũng sẽ không như thế này! Đến ngã tư anh rẽ phải là đến!"
"Được!"
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Hôm sau, nhờ sự giúp đỡ của thư ký Trần, Lý Nam Phong đã tìm được địa chỉ của cô gái đó. Hắn ta tự tìm đến tận nhà của cô ta để giải quyết.Đến đúng địa chỉ đã cho, đó là một căn biệt thự màu trắng theo phong cách châu Âu và nó rất sang trọng.Hắn ra bước xuống xe mình rồi đeo kính râm cho ngầu. Hắn bấm chuông căn biệt thự đó rồi quan sát xung quanh.Một lát sau, một cô gái bịt khẩu trang bước ra. Dù cô ta bịt khẩu trang che được một số bộ phận da bị kích ứng nhưng không thể che toàn bộ. Phần trán của cô ấy nổi đầy mụn mủ, những vết màu đỏ đầy trán. Cô ta nói:"Anh tìm ai?"Lý Nam Phong lấy kính râm xuống, hắn ta đưa tay ra bắt tay với cô gái đó:"Xin chào, tôi là Nam Phong, tôi có thể nói chuyện với cô một lúc hay không? Tôi đến để thương lượng!""Trong nhà của tôi bây giờ có khách rất đông, tôi rãnh 20 phút! Chúng ta ra bãi biển gần nhà tôi nói chuyện!""Vậy cũng được!"Lý Nam Phong mở cửa xe cho cô ấy lên xe. Hắn ta lái xe đến bãi biển theo lời chỉ dẫn của cô ấy.Trong lúc lái xe, hắn ta hỏi:"Mặt của cô? Có sao không? Nghiêm trọng lắm không?"Cô gái ấy đưa tay chạm vào mặt của mình, khuôn mặt cô đầy đau khổ:"Nếu không phải dùng mặt nạ Lý Thị, tôi cũng sẽ không như thế này! Đến ngã tư anh rẽ phải là đến!""Được!"