Giang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm…
Chương 44: Sắp Có Kịch Hay
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Ngày mới lại bắt đầu, hôm nay trời âm u, sáng sớm đã mưa không ngừng, sấm chớp rất đáng sợ!Đối với Vivian, hôm nay lại là một ngày vừa buồn vừa tức giận. Hôm nay lại chính là ngày nhắc nhở cho cô biết rằng cô phải trả thù.Vivian đứng nhìn ra cửa sổ, tay cô nắm chặt, thù này chưa trả cô không thể nào sống yên được. Giọng cô trầm xuống:"Mẹ sắp trả thù cho con thành công rồi! Con hãy xem nhé!"Cô nhìn xa xăm ra ngoài kia, ngày cô mất đi đứa con lại là ngày mà bọn họ chuẩn bị cho hôn lễ. Thật đáng hận!Cô đi lại giường lấy chiếc điện thoại. Tay cô bấm một dãy số điện thoại mà cả đời này có lẽ cô không thể nào quên được. Đầu giây bên kia bắt máy, cô nói:"Anh Phong, hôm nay có thể gặp một chút không? Quán cafe cũ được chứ?"Cô cúp máy rồi ném chiếc điện thoại xuống giường. Giọng cô khinh bỉ:"Kịch hay sắp đến rồi! Mấy người đợi đó đi! Nên cho ai đi trước nhỉ???"Lý Nam Phong sau khi nghe điện thoại của Vivian, hắn ta rất hào hứng. Hắn lập tức thay bộ quần áo rồi xịt ít nước hoa.Vừa đi vừa giỡn trên cầu thang, hắn ta nghe một giọng rất rất quen thuộc. Giọng này ngày nào hắn cũng nghe, nghe chắc cũng đã gần 30 năm rồi. Đó là giọng của ba hắn ta - Lý Bác Huân. Ông hỏi:"Giải quyết chuyện đó thế nào rồi?"Lý Nam Phong quay lại nhìn Lý Bác Huân, hắn ta bối rối, không lẽ nói với ông ấy là cô gái kia do hắn hại chết rồi! Hắn nói:"Con có chuyện đi một chút! Lát nói sau!" Nói rồi hắn chạy đi luôn!Đêm qua hắn còn gặp một cơn ác mộng khủng khiếp thế mà hôm nay đã vui vẻ đi gặp nữ nhân.
Ngày mới lại bắt đầu, hôm nay trời âm u, sáng sớm đã mưa không ngừng, sấm chớp rất đáng sợ!
Đối với Vivian, hôm nay lại là một ngày vừa buồn vừa tức giận. Hôm nay lại chính là ngày nhắc nhở cho cô biết rằng cô phải trả thù.
Vivian đứng nhìn ra cửa sổ, tay cô nắm chặt, thù này chưa trả cô không thể nào sống yên được. Giọng cô trầm xuống:"Mẹ sắp trả thù cho con thành công rồi! Con hãy xem nhé!"
Cô nhìn xa xăm ra ngoài kia, ngày cô mất đi đứa con lại là ngày mà bọn họ chuẩn bị cho hôn lễ. Thật đáng hận!
Cô đi lại giường lấy chiếc điện thoại. Tay cô bấm một dãy số điện thoại mà cả đời này có lẽ cô không thể nào quên được. Đầu giây bên kia bắt máy, cô nói:"Anh Phong, hôm nay có thể gặp một chút không? Quán cafe cũ được chứ?"
Cô cúp máy rồi ném chiếc điện thoại xuống giường. Giọng cô khinh bỉ:"Kịch hay sắp đến rồi! Mấy người đợi đó đi! Nên cho ai đi trước nhỉ???"
Lý Nam Phong sau khi nghe điện thoại của Vivian, hắn ta rất hào hứng. Hắn lập tức thay bộ quần áo rồi xịt ít nước hoa.
Vừa đi vừa giỡn trên cầu thang, hắn ta nghe một giọng rất rất quen thuộc. Giọng này ngày nào hắn cũng nghe, nghe chắc cũng đã gần 30 năm rồi. Đó là giọng của ba hắn ta - Lý Bác Huân. Ông hỏi:"Giải quyết chuyện đó thế nào rồi?"
Lý Nam Phong quay lại nhìn Lý Bác Huân, hắn ta bối rối, không lẽ nói với ông ấy là cô gái kia do hắn hại chết rồi! Hắn nói:"Con có chuyện đi một chút! Lát nói sau!" Nói rồi hắn chạy đi luôn!
Đêm qua hắn còn gặp một cơn ác mộng khủng khiếp thế mà hôm nay đã vui vẻ đi gặp nữ nhân.
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Ngày mới lại bắt đầu, hôm nay trời âm u, sáng sớm đã mưa không ngừng, sấm chớp rất đáng sợ!Đối với Vivian, hôm nay lại là một ngày vừa buồn vừa tức giận. Hôm nay lại chính là ngày nhắc nhở cho cô biết rằng cô phải trả thù.Vivian đứng nhìn ra cửa sổ, tay cô nắm chặt, thù này chưa trả cô không thể nào sống yên được. Giọng cô trầm xuống:"Mẹ sắp trả thù cho con thành công rồi! Con hãy xem nhé!"Cô nhìn xa xăm ra ngoài kia, ngày cô mất đi đứa con lại là ngày mà bọn họ chuẩn bị cho hôn lễ. Thật đáng hận!Cô đi lại giường lấy chiếc điện thoại. Tay cô bấm một dãy số điện thoại mà cả đời này có lẽ cô không thể nào quên được. Đầu giây bên kia bắt máy, cô nói:"Anh Phong, hôm nay có thể gặp một chút không? Quán cafe cũ được chứ?"Cô cúp máy rồi ném chiếc điện thoại xuống giường. Giọng cô khinh bỉ:"Kịch hay sắp đến rồi! Mấy người đợi đó đi! Nên cho ai đi trước nhỉ???"Lý Nam Phong sau khi nghe điện thoại của Vivian, hắn ta rất hào hứng. Hắn lập tức thay bộ quần áo rồi xịt ít nước hoa.Vừa đi vừa giỡn trên cầu thang, hắn ta nghe một giọng rất rất quen thuộc. Giọng này ngày nào hắn cũng nghe, nghe chắc cũng đã gần 30 năm rồi. Đó là giọng của ba hắn ta - Lý Bác Huân. Ông hỏi:"Giải quyết chuyện đó thế nào rồi?"Lý Nam Phong quay lại nhìn Lý Bác Huân, hắn ta bối rối, không lẽ nói với ông ấy là cô gái kia do hắn hại chết rồi! Hắn nói:"Con có chuyện đi một chút! Lát nói sau!" Nói rồi hắn chạy đi luôn!Đêm qua hắn còn gặp một cơn ác mộng khủng khiếp thế mà hôm nay đã vui vẻ đi gặp nữ nhân.