Giang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm…
Chương 67: Là Vân Khê
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Lưỡi dao sắc bén kia đang kề sát bên cổ của người phụ nữ đó. Cô ta tỏ vẻ lo sợ xin tha mạng:"Làm ơn...làm ơn đừng giết tôi! Bao nhiêu tài sản của tôi các người cứ lấy hết đi! Làm ơn đó!"Không gian xung quanh tối đen như mực, không khí âm u rất đáng sợ. Hơn nữa ở đây lại không có người.Một giọng nói trầm xuống hỏi:"Mấy năm trước, là ai sai cô bỏ thuốc vào cháo của Giang Hạ Vân? Nói mau! Không nói thì đừng hòng thoát khỏi!"Nói xong, người đó kề sát con dao vào cổ của người phụ nữ một chút nữa. Mới doạ một tí, cô ta đã sợ mà khai hết ra. Cô ta nói:"Là cô Vân Khê! Cô Vân Khê sai tôi làm! Cô ấy bảo tôi bỏ cái thứ thuốc đó vào. Nhưng tôi thề, tôi chỉ bỏ có chút xíu thuốc! Không ngờ thuốc lại có tác dụng mạnh đến như vậy! Tôi cũng không ngờ! Tha cho tôi đi, tôi cũng đã nói ra rồi!"Đột nhiên bóng đèn xung quanh sáng lên.Người kề dao vào cổ của người phụ nữ đó lại là Mặc Quân. Anh nói:"Linh Hoa! Nghe rõ chưa? Vân Khê cũng có liên quan đến Lý Nam Phong thôi, cô ta là vợ của hắn ta! Bây giờ tin rồi chứ?"Vivian tức giận liếc Hàn Băng. Cô chuẩn bị tiến đến tát cho Hàn Băng một cái nhưng Mặc Quân đã thả cô ta đi!Mặc Quân vừa buông tay, cô ta đã bỏ chạy mất dép.Vivian quở trách Mặc Quân:"Sao anh lại để cho cô ta thoát?""Chúng ta chỉ cần biết vậy là đủ! Làm căng quá, công an đến tìm là chết! Em ghi âm lại chưa?""Dạ rồi!"
Lưỡi dao sắc bén kia đang kề sát bên cổ của người phụ nữ đó. Cô ta tỏ vẻ lo sợ xin tha mạng:"Làm ơn...làm ơn đừng giết tôi! Bao nhiêu tài sản của tôi các người cứ lấy hết đi! Làm ơn đó!"
Không gian xung quanh tối đen như mực, không khí âm u rất đáng sợ. Hơn nữa ở đây lại không có người.
Một giọng nói trầm xuống hỏi:"Mấy năm trước, là ai sai cô bỏ thuốc vào cháo của Giang Hạ Vân? Nói mau! Không nói thì đừng hòng thoát khỏi!"
Nói xong, người đó kề sát con dao vào cổ của người phụ nữ một chút nữa. Mới doạ một tí, cô ta đã sợ mà khai hết ra. Cô ta nói:"Là cô Vân Khê! Cô Vân Khê sai tôi làm! Cô ấy bảo tôi bỏ cái thứ thuốc đó vào. Nhưng tôi thề, tôi chỉ bỏ có chút xíu thuốc! Không ngờ thuốc lại có tác dụng mạnh đến như vậy! Tôi cũng không ngờ! Tha cho tôi đi, tôi cũng đã nói ra rồi!"
Đột nhiên bóng đèn xung quanh sáng lên.
Người kề dao vào cổ của người phụ nữ đó lại là Mặc Quân. Anh nói:"Linh Hoa! Nghe rõ chưa? Vân Khê cũng có liên quan đến Lý Nam Phong thôi, cô ta là vợ của hắn ta! Bây giờ tin rồi chứ?"
Vivian tức giận liếc Hàn Băng. Cô chuẩn bị tiến đến tát cho Hàn Băng một cái nhưng Mặc Quân đã thả cô ta đi!
Mặc Quân vừa buông tay, cô ta đã bỏ chạy mất dép.
Vivian quở trách Mặc Quân:"Sao anh lại để cho cô ta thoát?"
"Chúng ta chỉ cần biết vậy là đủ! Làm căng quá, công an đến tìm là chết! Em ghi âm lại chưa?"
"Dạ rồi!"
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Lưỡi dao sắc bén kia đang kề sát bên cổ của người phụ nữ đó. Cô ta tỏ vẻ lo sợ xin tha mạng:"Làm ơn...làm ơn đừng giết tôi! Bao nhiêu tài sản của tôi các người cứ lấy hết đi! Làm ơn đó!"Không gian xung quanh tối đen như mực, không khí âm u rất đáng sợ. Hơn nữa ở đây lại không có người.Một giọng nói trầm xuống hỏi:"Mấy năm trước, là ai sai cô bỏ thuốc vào cháo của Giang Hạ Vân? Nói mau! Không nói thì đừng hòng thoát khỏi!"Nói xong, người đó kề sát con dao vào cổ của người phụ nữ một chút nữa. Mới doạ một tí, cô ta đã sợ mà khai hết ra. Cô ta nói:"Là cô Vân Khê! Cô Vân Khê sai tôi làm! Cô ấy bảo tôi bỏ cái thứ thuốc đó vào. Nhưng tôi thề, tôi chỉ bỏ có chút xíu thuốc! Không ngờ thuốc lại có tác dụng mạnh đến như vậy! Tôi cũng không ngờ! Tha cho tôi đi, tôi cũng đã nói ra rồi!"Đột nhiên bóng đèn xung quanh sáng lên.Người kề dao vào cổ của người phụ nữ đó lại là Mặc Quân. Anh nói:"Linh Hoa! Nghe rõ chưa? Vân Khê cũng có liên quan đến Lý Nam Phong thôi, cô ta là vợ của hắn ta! Bây giờ tin rồi chứ?"Vivian tức giận liếc Hàn Băng. Cô chuẩn bị tiến đến tát cho Hàn Băng một cái nhưng Mặc Quân đã thả cô ta đi!Mặc Quân vừa buông tay, cô ta đã bỏ chạy mất dép.Vivian quở trách Mặc Quân:"Sao anh lại để cho cô ta thoát?""Chúng ta chỉ cần biết vậy là đủ! Làm căng quá, công an đến tìm là chết! Em ghi âm lại chưa?""Dạ rồi!"