Giang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm…
Chương 80: Chuyện Đó Đã Xảy Ra!
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Tử Ẩn và ông ấy uống hết tất cả số rượu đó, còn Vivian, cô ấy không thể uống đồ uống có cồn nên không uống.Quần áo của họ thì ướt mem, ông chủ nhà đã cho mượn một ít áo quần để họ mặc.Đến đêm, Tử Ẩn say khướt đến nổi đi cũng khônng vững. Vivian phải đỡ anh vào trong phòng. Cô than phiền:"Trời ơi, gọi Ẩn Ẩn mập mạo bốn mắt có sai đâu! Người gì đâu mà nặng quá trời!"Tử Ẩn mắt nhắm tịt lại, miếng nói mớ lung tung:"Hôm nay trời đẹp ghê!....Hmmmm...Hmmm...Linh Hoa...Linh Hoa, anh thích em! Anh rất thích em! Anh...từ đó giờ...chỉ..chỉ có mình em....hmmmm!"Vivian cúi xuống trải cái nệm ra, cô đặt anh nằm xuống cái nệm đó. Cô tiếp tục than phiền:"Tửu lượng kém, lần sau uống ít thôi! Mệt quá!"Đột nhiên Tử Ẩn khoác tay vào cổ đè Vivian nằm xuống nệm. Trong lúc say, anh không thể khống chế được hành vi của mình nên đã hôn lên môi cô. Anh hôn từ môi xuống cổ rồi từ từ xuống các bộ phận bên dưới.Lúc đầu, Vivian có đẩy anh ra nhưng cô không tài nào có sức đẩy được anh. Sau một hồi chống cự không được, cô nằm yên, ngoan như cún con.Sáng hôm sau, ông chủ nhà gõ cửa phòng khiến cho hai người họ tỉnh dậy.Tử Ẩn vẫn còn đau đầu, anh giật mình dậy. Sau đó, anh quan sát xung quanh. Ôi thôi chết rồi! Hôm qua....hôm qua...chuyện đó đã xảy ra rồi! Trên người của anh và cô không có một mảnh vải.Vivian ê ẩm người, cô ngồi dậy không nổi. Mở mắt ra, cô thấy Tử Ẩn đang loay hoay thay quần áo."Em...hôm qua anh....anh có làm gì có lỗi với em không?"Vivian dụi mắt, chuyện gì thì nó cũng đã qua rồi, cô bình tĩnh nói:"Anh làm gì thì anh tự biết đi!"Cô vùng vằng lấy cái mền để che thân lại. Sau đó cô vớ lấy bộ quần áo của mình mặc vào.
Tử Ẩn và ông ấy uống hết tất cả số rượu đó, còn Vivian, cô ấy không thể uống đồ uống có cồn nên không uống.
Quần áo của họ thì ướt mem, ông chủ nhà đã cho mượn một ít áo quần để họ mặc.
Đến đêm, Tử Ẩn say khướt đến nổi đi cũng khônng vững. Vivian phải đỡ anh vào trong phòng. Cô than phiền:"Trời ơi, gọi Ẩn Ẩn mập mạo bốn mắt có sai đâu! Người gì đâu mà nặng quá trời!"
Tử Ẩn mắt nhắm tịt lại, miếng nói mớ lung tung:"Hôm nay trời đẹp ghê!....Hmmmm...Hmmm...Linh Hoa...Linh Hoa, anh thích em! Anh rất thích em! Anh...từ đó giờ...chỉ..chỉ có mình em....hmmmm!"
Vivian cúi xuống trải cái nệm ra, cô đặt anh nằm xuống cái nệm đó. Cô tiếp tục than phiền:"Tửu lượng kém, lần sau uống ít thôi! Mệt quá!"
Đột nhiên Tử Ẩn khoác tay vào cổ đè Vivian nằm xuống nệm. Trong lúc say, anh không thể khống chế được hành vi của mình nên đã hôn lên môi cô. Anh hôn từ môi xuống cổ rồi từ từ xuống các bộ phận bên dưới.
Lúc đầu, Vivian có đẩy anh ra nhưng cô không tài nào có sức đẩy được anh. Sau một hồi chống cự không được, cô nằm yên, ngoan như cún con.
Sáng hôm sau, ông chủ nhà gõ cửa phòng khiến cho hai người họ tỉnh dậy.
Tử Ẩn vẫn còn đau đầu, anh giật mình dậy. Sau đó, anh quan sát xung quanh. Ôi thôi chết rồi! Hôm qua....hôm qua...chuyện đó đã xảy ra rồi! Trên người của anh và cô không có một mảnh vải.
Vivian ê ẩm người, cô ngồi dậy không nổi. Mở mắt ra, cô thấy Tử Ẩn đang loay hoay thay quần áo.
"Em...hôm qua anh....anh có làm gì có lỗi với em không?"
Vivian dụi mắt, chuyện gì thì nó cũng đã qua rồi, cô bình tĩnh nói:"Anh làm gì thì anh tự biết đi!"
Cô vùng vằng lấy cái mền để che thân lại. Sau đó cô vớ lấy bộ quần áo của mình mặc vào.
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Tử Ẩn và ông ấy uống hết tất cả số rượu đó, còn Vivian, cô ấy không thể uống đồ uống có cồn nên không uống.Quần áo của họ thì ướt mem, ông chủ nhà đã cho mượn một ít áo quần để họ mặc.Đến đêm, Tử Ẩn say khướt đến nổi đi cũng khônng vững. Vivian phải đỡ anh vào trong phòng. Cô than phiền:"Trời ơi, gọi Ẩn Ẩn mập mạo bốn mắt có sai đâu! Người gì đâu mà nặng quá trời!"Tử Ẩn mắt nhắm tịt lại, miếng nói mớ lung tung:"Hôm nay trời đẹp ghê!....Hmmmm...Hmmm...Linh Hoa...Linh Hoa, anh thích em! Anh rất thích em! Anh...từ đó giờ...chỉ..chỉ có mình em....hmmmm!"Vivian cúi xuống trải cái nệm ra, cô đặt anh nằm xuống cái nệm đó. Cô tiếp tục than phiền:"Tửu lượng kém, lần sau uống ít thôi! Mệt quá!"Đột nhiên Tử Ẩn khoác tay vào cổ đè Vivian nằm xuống nệm. Trong lúc say, anh không thể khống chế được hành vi của mình nên đã hôn lên môi cô. Anh hôn từ môi xuống cổ rồi từ từ xuống các bộ phận bên dưới.Lúc đầu, Vivian có đẩy anh ra nhưng cô không tài nào có sức đẩy được anh. Sau một hồi chống cự không được, cô nằm yên, ngoan như cún con.Sáng hôm sau, ông chủ nhà gõ cửa phòng khiến cho hai người họ tỉnh dậy.Tử Ẩn vẫn còn đau đầu, anh giật mình dậy. Sau đó, anh quan sát xung quanh. Ôi thôi chết rồi! Hôm qua....hôm qua...chuyện đó đã xảy ra rồi! Trên người của anh và cô không có một mảnh vải.Vivian ê ẩm người, cô ngồi dậy không nổi. Mở mắt ra, cô thấy Tử Ẩn đang loay hoay thay quần áo."Em...hôm qua anh....anh có làm gì có lỗi với em không?"Vivian dụi mắt, chuyện gì thì nó cũng đã qua rồi, cô bình tĩnh nói:"Anh làm gì thì anh tự biết đi!"Cô vùng vằng lấy cái mền để che thân lại. Sau đó cô vớ lấy bộ quần áo của mình mặc vào.