Giang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm…
Chương 84: Gặp Người Quen Cũ
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Ngay hôm sau, Vivian và Tử Ẩn đi gưởng tuần trăng mật ở một bãi biển đẹp trong nước. Hai người tay trong tay ở sân bay.Bỗng nhiên có một người phụ nữ rất quen đi ngang qua Vivian. Vivian đột nhiên kéo tay người phụ nữ đó làm cho cô giật mình. Cô ta quay lại quát:"Là ai? Cô kéo tôi làm gì? Quen tôi à?"Vivian kéo khẩu trang trên mặt của mình xuống. Cô nhếch miệng cười rồi nói:"Hàn Băng! Nhanh vậy đã quên tôi sao? Tôi buồn đó!""Hoa Hoa, là ai vậy em?""Chỉ là người quen thôi! Anh đợi em một chút!"Vivian kéo khẩu trang che mặt mình lại.Hàn Băng sợ sệt cầu xin cô:"Cô Vivian, à không, cô Vân! Tôi xin cô. Xin cô giúp tôi cầu xin ông chủ! Tôi sẽ đi thật xa, xin cô nói giúp đừng có đuổi theo tôi nữa! Tôi sợ lắm rồi!"Vivian vốn không hiểu cô ta đang nói gì! Ông chủ thực sự của cô ta là ai! Vivian kéo cổ tay của Hàn Băng:"Ai là ông chủ của cô? Nói với tôi, tôi bảo vệ cho cô nếu có thể!""Thật là vậy không?""Thật!"Hàn Băng định kể mọi chuyện ra thì Tử Ẩn kéo tay của Vivian. Anh nhìn đồng hồ rồi nói:"Đi thôi em! Tới giờ lên máy bay rồi! Nhanh kẻo muộn đó!"Vivian lấy trong túi mình một cái danh thiếp rồi đưa cho Hàn Băng. Cô nói:"Gọi hoặc nhắn tin cho tôi!""Được!"
Ngay hôm sau, Vivian và Tử Ẩn đi gưởng tuần trăng mật ở một bãi biển đẹp trong nước. Hai người tay trong tay ở sân bay.
Bỗng nhiên có một người phụ nữ rất quen đi ngang qua Vivian. Vivian đột nhiên kéo tay người phụ nữ đó làm cho cô giật mình. Cô ta quay lại quát:"Là ai? Cô kéo tôi làm gì? Quen tôi à?"
Vivian kéo khẩu trang trên mặt của mình xuống. Cô nhếch miệng cười rồi nói:"Hàn Băng! Nhanh vậy đã quên tôi sao? Tôi buồn đó!"
"Hoa Hoa, là ai vậy em?"
"Chỉ là người quen thôi! Anh đợi em một chút!"
Vivian kéo khẩu trang che mặt mình lại.
Hàn Băng sợ sệt cầu xin cô:"Cô Vivian, à không, cô Vân! Tôi xin cô. Xin cô giúp tôi cầu xin ông chủ! Tôi sẽ đi thật xa, xin cô nói giúp đừng có đuổi theo tôi nữa! Tôi sợ lắm rồi!"
Vivian vốn không hiểu cô ta đang nói gì! Ông chủ thực sự của cô ta là ai! Vivian kéo cổ tay của Hàn Băng:"Ai là ông chủ của cô? Nói với tôi, tôi bảo vệ cho cô nếu có thể!"
"Thật là vậy không?"
"Thật!"
Hàn Băng định kể mọi chuyện ra thì Tử Ẩn kéo tay của Vivian. Anh nhìn đồng hồ rồi nói:"Đi thôi em! Tới giờ lên máy bay rồi! Nhanh kẻo muộn đó!"
Vivian lấy trong túi mình một cái danh thiếp rồi đưa cho Hàn Băng. Cô nói:"Gọi hoặc nhắn tin cho tôi!"
"Được!"
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… Ngay hôm sau, Vivian và Tử Ẩn đi gưởng tuần trăng mật ở một bãi biển đẹp trong nước. Hai người tay trong tay ở sân bay.Bỗng nhiên có một người phụ nữ rất quen đi ngang qua Vivian. Vivian đột nhiên kéo tay người phụ nữ đó làm cho cô giật mình. Cô ta quay lại quát:"Là ai? Cô kéo tôi làm gì? Quen tôi à?"Vivian kéo khẩu trang trên mặt của mình xuống. Cô nhếch miệng cười rồi nói:"Hàn Băng! Nhanh vậy đã quên tôi sao? Tôi buồn đó!""Hoa Hoa, là ai vậy em?""Chỉ là người quen thôi! Anh đợi em một chút!"Vivian kéo khẩu trang che mặt mình lại.Hàn Băng sợ sệt cầu xin cô:"Cô Vivian, à không, cô Vân! Tôi xin cô. Xin cô giúp tôi cầu xin ông chủ! Tôi sẽ đi thật xa, xin cô nói giúp đừng có đuổi theo tôi nữa! Tôi sợ lắm rồi!"Vivian vốn không hiểu cô ta đang nói gì! Ông chủ thực sự của cô ta là ai! Vivian kéo cổ tay của Hàn Băng:"Ai là ông chủ của cô? Nói với tôi, tôi bảo vệ cho cô nếu có thể!""Thật là vậy không?""Thật!"Hàn Băng định kể mọi chuyện ra thì Tử Ẩn kéo tay của Vivian. Anh nhìn đồng hồ rồi nói:"Đi thôi em! Tới giờ lên máy bay rồi! Nhanh kẻo muộn đó!"Vivian lấy trong túi mình một cái danh thiếp rồi đưa cho Hàn Băng. Cô nói:"Gọi hoặc nhắn tin cho tôi!""Được!"