Giang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm…
Chương 88: Con Chưa Cho Phép Ba Đi
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… "Cái gì? Anh...anh nói lại...nói lại lần nữa?"Vivian tay run run vừa cầm điện thoại vừa nghe. Cô hít thở thật sâu rồi nhắm mắt lại. Giọt nước mắt của cô rơi xuống:"Ba...ba...mất rồi? Không thể...mới hôm qua còn khoẻ mạnh! Mấy ngừoi chăm sóc kiểu gì....ba...ba...."Tử Ẩn nghe Vivian la hét, anh chạy ra xem thì thấy cô đang thu dọn hành lý để về nhà. Có vẻ như rất gấp! Anh hỏi:"Có chuyện gì vậy em? Em sao thế? Vừa khóc phải không?"Vivian oà khóc, cô nức nở nói:"Ba...ba...mất rồi! Huhuhu...mất rồi....em phải về...về....!""Anh về với em! Nhanh lên! Anh lập tức mua vé!"Thu dọn hành lý xong, hai người họ gấp gáp chạy ra sân bay để về nhà. Mới hôm qua, ông ấy còn cười nói vui vẻ, không thể nào như vậy được!Khoảng 3 tiếng sau, tài xế đã đón Vu Tử Ẩn và Vivian tại sân bay. Vivian hối thúc:"Nhanh lên một tí...nhanh lên!""Bác, nhanh lên một chút!""Tôi đang nhanh hết mức rồi!"Một lát sau, xe dừng chân trước căn biệt thự nhà của Vivian. Cô chạy ào vào bên trong.Bên trong căn biệt thự, toàn là bông hồng trắng đặt xung quanh ông Mặc Thanh. Vivian đến bên ông ấy và quỳ xuống. Cô khóc:"Ba...là con sai rồi! Con tới muộn! Ba...ba....ba tỉnh lại đi! Tỉnh lại còn nhìn cháu của ba nữa chứ! Huhuhuuu....ba....ba....con chưa cho phép sao ba dám đi trước! Ba....ba....!"Khóc một hồi thì Vivian ngất xỉu. Tử Ẩn lo lắng nên đã dìu cô về phòng nghỉ ngơi. Còn về phần hậu sự, Mặc Quân ở dưới lo tất cả.
"Cái gì? Anh...anh nói lại...nói lại lần nữa?"
Vivian tay run run vừa cầm điện thoại vừa nghe. Cô hít thở thật sâu rồi nhắm mắt lại. Giọt nước mắt của cô rơi xuống:"Ba...ba...mất rồi? Không thể...mới hôm qua còn khoẻ mạnh! Mấy ngừoi chăm sóc kiểu gì....ba...ba...."
Tử Ẩn nghe Vivian la hét, anh chạy ra xem thì thấy cô đang thu dọn hành lý để về nhà. Có vẻ như rất gấp! Anh hỏi:"Có chuyện gì vậy em? Em sao thế? Vừa khóc phải không?"
Vivian oà khóc, cô nức nở nói:"Ba...ba...mất rồi! Huhuhu...mất rồi....em phải về...về....!"
"Anh về với em! Nhanh lên! Anh lập tức mua vé!"
Thu dọn hành lý xong, hai người họ gấp gáp chạy ra sân bay để về nhà. Mới hôm qua, ông ấy còn cười nói vui vẻ, không thể nào như vậy được!
Khoảng 3 tiếng sau, tài xế đã đón Vu Tử Ẩn và Vivian tại sân bay. Vivian hối thúc:"Nhanh lên một tí...nhanh lên!"
"Bác, nhanh lên một chút!"
"Tôi đang nhanh hết mức rồi!"
Một lát sau, xe dừng chân trước căn biệt thự nhà của Vivian. Cô chạy ào vào bên trong.
Bên trong căn biệt thự, toàn là bông hồng trắng đặt xung quanh ông Mặc Thanh. Vivian đến bên ông ấy và quỳ xuống. Cô khóc:"Ba...là con sai rồi! Con tới muộn! Ba...ba....ba tỉnh lại đi! Tỉnh lại còn nhìn cháu của ba nữa chứ! Huhuhuuu....ba....ba....con chưa cho phép sao ba dám đi trước! Ba....ba....!"
Khóc một hồi thì Vivian ngất xỉu. Tử Ẩn lo lắng nên đã dìu cô về phòng nghỉ ngơi. Còn về phần hậu sự, Mặc Quân ở dưới lo tất cả.
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… "Cái gì? Anh...anh nói lại...nói lại lần nữa?"Vivian tay run run vừa cầm điện thoại vừa nghe. Cô hít thở thật sâu rồi nhắm mắt lại. Giọt nước mắt của cô rơi xuống:"Ba...ba...mất rồi? Không thể...mới hôm qua còn khoẻ mạnh! Mấy ngừoi chăm sóc kiểu gì....ba...ba...."Tử Ẩn nghe Vivian la hét, anh chạy ra xem thì thấy cô đang thu dọn hành lý để về nhà. Có vẻ như rất gấp! Anh hỏi:"Có chuyện gì vậy em? Em sao thế? Vừa khóc phải không?"Vivian oà khóc, cô nức nở nói:"Ba...ba...mất rồi! Huhuhu...mất rồi....em phải về...về....!""Anh về với em! Nhanh lên! Anh lập tức mua vé!"Thu dọn hành lý xong, hai người họ gấp gáp chạy ra sân bay để về nhà. Mới hôm qua, ông ấy còn cười nói vui vẻ, không thể nào như vậy được!Khoảng 3 tiếng sau, tài xế đã đón Vu Tử Ẩn và Vivian tại sân bay. Vivian hối thúc:"Nhanh lên một tí...nhanh lên!""Bác, nhanh lên một chút!""Tôi đang nhanh hết mức rồi!"Một lát sau, xe dừng chân trước căn biệt thự nhà của Vivian. Cô chạy ào vào bên trong.Bên trong căn biệt thự, toàn là bông hồng trắng đặt xung quanh ông Mặc Thanh. Vivian đến bên ông ấy và quỳ xuống. Cô khóc:"Ba...là con sai rồi! Con tới muộn! Ba...ba....ba tỉnh lại đi! Tỉnh lại còn nhìn cháu của ba nữa chứ! Huhuhuuu....ba....ba....con chưa cho phép sao ba dám đi trước! Ba....ba....!"Khóc một hồi thì Vivian ngất xỉu. Tử Ẩn lo lắng nên đã dìu cô về phòng nghỉ ngơi. Còn về phần hậu sự, Mặc Quân ở dưới lo tất cả.