Giang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm…
Chương 93: Phát Điên
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… au khoảng nửa tiếng, Vivian vì mệt quá nên đã ngủ quên trên xe. Ông tài xế kêu cô dậy:"Này cô! Tới rồi!"Vivian mở mắt ra. Đây vốn không phải là đồn cảnh sát hay là đâu cả. Đây chính là căn nhà trong rừng ngày xưa. Nơi mà cô mất đứa con đầu tiên của mình. Hồi ức khó quên của cô lại quay về. Bấy giờ, cô cảm thấy rất đau đầu. Cô phẩn nộ hỏi ông tài xế:"Sao tôi bảo ông chở tôi đến đồn cảnh sát mà ông không làm? 1 tỷ vẫn chưa đủ, thế 3 tỷ thì thế nào?""Thôi đi cô ơi! Tôi không vì 1 tỷ mà bỏ đi tính mạng vợ con đâu! Có điên mới làm! Bây giờ bọn họ chuẩn bị dắt cô lên gặp ông chủ đó!"Mấy người áo đen mở cửa xe ra. Bọn họ kéo Vivian xuống xe mặc cho cô vùng vẫy. Cô hét lớn:"Thả tôi ra...Cứu tôi với...Cứu tôi...Cứu tôi với...Ở đây có ai cứu tôi với!"Cô lại nhớ những lời Mặc Quân từng nói với mình. Ở đây làm gì có ai lui tới đâu mà kêu cứu! Lạc ở đây khó có thể mà ra ngoài được!Bọn họ kéo cô vào trong căn nhà u tối đó.Mặc Quân nhếch môi cười rồi nói:"Mấy người để cô ấy ở đó rồi ra ngoài đứng canh cho tôi!""Vâng ông chủ!"Bọn họ lui hết ra bên ngoài. Bên trong chỉ còn mỗi Mặc Quân và Vivian.Mặc Quân tiến lại gần Vivian. Hắn ta càng tiếng lại gần, Vivian càng lùi ra xa. Đến khi Vivian đã đụng vào vách tường, hắn ta vuốt tóc của cô. Hắn nói:"Hoa Hoa, anh đợi ngày này lâu lắm rồi! Lát nữa bác sĩ sẽ đến, em phá cái thai này xong, anh đưa em đến nước khác sinh sống. Sau đó mình lại có một đứa con khác, tất nhiên là con của anh và em. Lúc đó sẽ vui lắm!"Vivian giơ cao tay tát thẳng vào mặt của hắn ta:"Anh bị điên à? Anh tỉnh táo lại đi! Mặc Quân mà tôi quen không thế này! Anh ấy rất dịu dàng và quan tâm tôi. Anh ấy không như thế!""Anh đâu phải Mặc Quân. Anh là Diệp Thanh. Em còn nhớ không? Diệp Thanh...từ nhỏ chơi với em đó! Mặc Quân dịu dàng, quan tâm đến em gái nhưng Diệp Thanh thì không! Linh Hoa vĩnh viễn của Diệp Thanh, mãi mãi không đổi! Diệp Thanh không cho phép em yêu ai! Vu Tử Ẩn dù cũng bên em lúc nhỏ, nhưng...em nghĩ lại đi...người ở bên em thực sự là ai?""Anh điên rồi! Tỉnh lại đi!""Phải! Anh điên rồi! Yêu em đến điên rồi! Hơn 10 năm rồi! Em không thể để tâm đến tôi một chút hay sao? Mà không sao...để tôi một phía yêu em được rồi! Em...em chỉ cần ngoan ngoãn là được!"Trong lúc Diệp Thanh phát cơn điên, Vivian cúi xuống định bỏ trốn. Nhưng....cô bị hắn ta phát hiện ra. Hắn ta giận dữ:"Em định bỏ trốn khỏi tôi? Không đời nào! Mọi chướng ngại vật tôi đều giải quyết hết rồi! Bây giờ em chỉ cần ngoan ngoãn cho tôi!"Nói xong, hắn ta kéo Vivian đến một căn phòng rồi nhốt cô bên trong. Hắn khoá trái cửa lại.
au khoảng nửa tiếng, Vivian vì mệt quá nên đã ngủ quên trên xe. Ông tài xế kêu cô dậy:"Này cô! Tới rồi!"
Vivian mở mắt ra. Đây vốn không phải là đồn cảnh sát hay là đâu cả. Đây chính là căn nhà trong rừng ngày xưa. Nơi mà cô mất đứa con đầu tiên của mình. Hồi ức khó quên của cô lại quay về. Bấy giờ, cô cảm thấy rất đau đầu. Cô phẩn nộ hỏi ông tài xế:"Sao tôi bảo ông chở tôi đến đồn cảnh sát mà ông không làm? 1 tỷ vẫn chưa đủ, thế 3 tỷ thì thế nào?"
"Thôi đi cô ơi! Tôi không vì 1 tỷ mà bỏ đi tính mạng vợ con đâu! Có điên mới làm! Bây giờ bọn họ chuẩn bị dắt cô lên gặp ông chủ đó!"
Mấy người áo đen mở cửa xe ra. Bọn họ kéo Vivian xuống xe mặc cho cô vùng vẫy. Cô hét lớn:"Thả tôi ra...Cứu tôi với...Cứu tôi...Cứu tôi với...Ở đây có ai cứu tôi với!"
Cô lại nhớ những lời Mặc Quân từng nói với mình. Ở đây làm gì có ai lui tới đâu mà kêu cứu! Lạc ở đây khó có thể mà ra ngoài được!
Bọn họ kéo cô vào trong căn nhà u tối đó.
Mặc Quân nhếch môi cười rồi nói:"Mấy người để cô ấy ở đó rồi ra ngoài đứng canh cho tôi!"
"Vâng ông chủ!"
Bọn họ lui hết ra bên ngoài. Bên trong chỉ còn mỗi Mặc Quân và Vivian.
Mặc Quân tiến lại gần Vivian. Hắn ta càng tiếng lại gần, Vivian càng lùi ra xa. Đến khi Vivian đã đụng vào vách tường, hắn ta vuốt tóc của cô. Hắn nói:"Hoa Hoa, anh đợi ngày này lâu lắm rồi! Lát nữa bác sĩ sẽ đến, em phá cái thai này xong, anh đưa em đến nước khác sinh sống. Sau đó mình lại có một đứa con khác, tất nhiên là con của anh và em. Lúc đó sẽ vui lắm!"
Vivian giơ cao tay tát thẳng vào mặt của hắn ta:"Anh bị điên à? Anh tỉnh táo lại đi! Mặc Quân mà tôi quen không thế này! Anh ấy rất dịu dàng và quan tâm tôi. Anh ấy không như thế!"
"Anh đâu phải Mặc Quân. Anh là Diệp Thanh. Em còn nhớ không? Diệp Thanh...từ nhỏ chơi với em đó! Mặc Quân dịu dàng, quan tâm đến em gái nhưng Diệp Thanh thì không! Linh Hoa vĩnh viễn của Diệp Thanh, mãi mãi không đổi! Diệp Thanh không cho phép em yêu ai! Vu Tử Ẩn dù cũng bên em lúc nhỏ, nhưng...em nghĩ lại đi...người ở bên em thực sự là ai?"
"Anh điên rồi! Tỉnh lại đi!"
"Phải! Anh điên rồi! Yêu em đến điên rồi! Hơn 10 năm rồi! Em không thể để tâm đến tôi một chút hay sao? Mà không sao...để tôi một phía yêu em được rồi! Em...em chỉ cần ngoan ngoãn là được!"
Trong lúc Diệp Thanh phát cơn điên, Vivian cúi xuống định bỏ trốn. Nhưng....cô bị hắn ta phát hiện ra. Hắn ta giận dữ:"Em định bỏ trốn khỏi tôi? Không đời nào! Mọi chướng ngại vật tôi đều giải quyết hết rồi! Bây giờ em chỉ cần ngoan ngoãn cho tôi!"
Nói xong, hắn ta kéo Vivian đến một căn phòng rồi nhốt cô bên trong. Hắn khoá trái cửa lại.
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!Tác giả: Hàn HuyênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGiang Hạ Vân là một cô gái ngây thơ, hiền lành và tốt bụng. Cô có vẻ ngoài ưa nhìn, trẻ trung. Cô là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh hàng đầu trong nước. Để trang trải cho cuộc sống của mình, từ nhỏ cô đã làm đủ các công việc để nuôi sống bản thân. Hiện tại cô vừa đi học vừa làm một mẫu ảnh. “Tốt! Tốt! Cứ như vậy! Giữ nguyên tư thế đó! Đẹp lắm!” Hạ Vân liên tục tạo dáng cho những tấm hình quảng cáo. Cô rất chuyên nghiệp, những ai làm việc chung với cô đều rất hài lòng. “Buổi chụp hình hôm nay kết thúc! Hạ Vân, ngày mai chụp nốt 5 bộ cuối nhé!” Hạ Vân lấy chai nước suối uống một hơi cho đỡ khát, cô cười nói:”Vâng ạ! Ngày mai em đến! Chiều nay có tiết học, em về trước đây!” “Được! Em về trước đi!” Giang Hạ Vân chạy ra bàn rồi lấy cái túi nhỏ đeo lên vai. Cô vội vàng đi ra ngoài cửa. “Tít! Tít!”_Đó là tiếng xe ô tô của cô kêu. Cô mở cửa xe rồi ngồi vào bên trong. “Rầm!” Một tiếng va chạm lớn phát ra ở phía sau xe cô. Đúng thật là xui xẻo, cô phải “cày cuốc” bao nhiêu năm… au khoảng nửa tiếng, Vivian vì mệt quá nên đã ngủ quên trên xe. Ông tài xế kêu cô dậy:"Này cô! Tới rồi!"Vivian mở mắt ra. Đây vốn không phải là đồn cảnh sát hay là đâu cả. Đây chính là căn nhà trong rừng ngày xưa. Nơi mà cô mất đứa con đầu tiên của mình. Hồi ức khó quên của cô lại quay về. Bấy giờ, cô cảm thấy rất đau đầu. Cô phẩn nộ hỏi ông tài xế:"Sao tôi bảo ông chở tôi đến đồn cảnh sát mà ông không làm? 1 tỷ vẫn chưa đủ, thế 3 tỷ thì thế nào?""Thôi đi cô ơi! Tôi không vì 1 tỷ mà bỏ đi tính mạng vợ con đâu! Có điên mới làm! Bây giờ bọn họ chuẩn bị dắt cô lên gặp ông chủ đó!"Mấy người áo đen mở cửa xe ra. Bọn họ kéo Vivian xuống xe mặc cho cô vùng vẫy. Cô hét lớn:"Thả tôi ra...Cứu tôi với...Cứu tôi...Cứu tôi với...Ở đây có ai cứu tôi với!"Cô lại nhớ những lời Mặc Quân từng nói với mình. Ở đây làm gì có ai lui tới đâu mà kêu cứu! Lạc ở đây khó có thể mà ra ngoài được!Bọn họ kéo cô vào trong căn nhà u tối đó.Mặc Quân nhếch môi cười rồi nói:"Mấy người để cô ấy ở đó rồi ra ngoài đứng canh cho tôi!""Vâng ông chủ!"Bọn họ lui hết ra bên ngoài. Bên trong chỉ còn mỗi Mặc Quân và Vivian.Mặc Quân tiến lại gần Vivian. Hắn ta càng tiếng lại gần, Vivian càng lùi ra xa. Đến khi Vivian đã đụng vào vách tường, hắn ta vuốt tóc của cô. Hắn nói:"Hoa Hoa, anh đợi ngày này lâu lắm rồi! Lát nữa bác sĩ sẽ đến, em phá cái thai này xong, anh đưa em đến nước khác sinh sống. Sau đó mình lại có một đứa con khác, tất nhiên là con của anh và em. Lúc đó sẽ vui lắm!"Vivian giơ cao tay tát thẳng vào mặt của hắn ta:"Anh bị điên à? Anh tỉnh táo lại đi! Mặc Quân mà tôi quen không thế này! Anh ấy rất dịu dàng và quan tâm tôi. Anh ấy không như thế!""Anh đâu phải Mặc Quân. Anh là Diệp Thanh. Em còn nhớ không? Diệp Thanh...từ nhỏ chơi với em đó! Mặc Quân dịu dàng, quan tâm đến em gái nhưng Diệp Thanh thì không! Linh Hoa vĩnh viễn của Diệp Thanh, mãi mãi không đổi! Diệp Thanh không cho phép em yêu ai! Vu Tử Ẩn dù cũng bên em lúc nhỏ, nhưng...em nghĩ lại đi...người ở bên em thực sự là ai?""Anh điên rồi! Tỉnh lại đi!""Phải! Anh điên rồi! Yêu em đến điên rồi! Hơn 10 năm rồi! Em không thể để tâm đến tôi một chút hay sao? Mà không sao...để tôi một phía yêu em được rồi! Em...em chỉ cần ngoan ngoãn là được!"Trong lúc Diệp Thanh phát cơn điên, Vivian cúi xuống định bỏ trốn. Nhưng....cô bị hắn ta phát hiện ra. Hắn ta giận dữ:"Em định bỏ trốn khỏi tôi? Không đời nào! Mọi chướng ngại vật tôi đều giải quyết hết rồi! Bây giờ em chỉ cần ngoan ngoãn cho tôi!"Nói xong, hắn ta kéo Vivian đến một căn phòng rồi nhốt cô bên trong. Hắn khoá trái cửa lại.