*Trung Hoa điền viên khuyển: Không chỉ một giống chó cụ thể, ở Việt Nam hay còn gọi là chó ta, chó nhà, chó cỏ. Ở đây sau khi cân nhắc mình giữ nguyên “Chó đất” giống QT. Tui chỉ là một bé Chó đất 100% thuần chủng, tổ tiên ba đời đảm bảo không chạm tới mấy loài chó cảnh xinh đẹp kia. Nếu xét theo thẩm mỹ loài người thì nhìn tui cũng thường thường, thậm chí hình như còn hơi xấu. Lông tui không trắng không đen mà là một thân màu xám, thoạt nhìn có vẻ xúi quẩy. Thân thế của tui thì có chút thảm, tui cùng anh chị em vừa mới cai sữa liền bị chủ nhân cũ ném vào một cái rãnh rất nhỏ, nước trong rãnh đều bẩn hề hề. Tui khá là nghiêm túc nghĩ xem có phải ngày xưa tui cũng xinh xắn trắng trẻo lắm, tại bị vứt trong rãnh lâu quá nên mới thành màu xám như bây giờ. Ai mà không muốn một bộ lông đẹp như tuyết trắng cơ chứ… Sau đó, tui được đưa vào trại cứu hộ động vật, mỗi ngày trải qua coi như thoải mái. Người đến nhận nuôi tấp nập ra vào nhưng không ai coi trọng tui, kì thực tui cũng khá biết điều…
Chương 6: Đón cẩu, cứu lang
Bị Đưa Vào Ổ Sói Phải Làm Sao Bây GiờTác giả: Kim Dạ Vô MiênTruyện Đam Mỹ, Truyện Sủng*Trung Hoa điền viên khuyển: Không chỉ một giống chó cụ thể, ở Việt Nam hay còn gọi là chó ta, chó nhà, chó cỏ. Ở đây sau khi cân nhắc mình giữ nguyên “Chó đất” giống QT. Tui chỉ là một bé Chó đất 100% thuần chủng, tổ tiên ba đời đảm bảo không chạm tới mấy loài chó cảnh xinh đẹp kia. Nếu xét theo thẩm mỹ loài người thì nhìn tui cũng thường thường, thậm chí hình như còn hơi xấu. Lông tui không trắng không đen mà là một thân màu xám, thoạt nhìn có vẻ xúi quẩy. Thân thế của tui thì có chút thảm, tui cùng anh chị em vừa mới cai sữa liền bị chủ nhân cũ ném vào một cái rãnh rất nhỏ, nước trong rãnh đều bẩn hề hề. Tui khá là nghiêm túc nghĩ xem có phải ngày xưa tui cũng xinh xắn trắng trẻo lắm, tại bị vứt trong rãnh lâu quá nên mới thành màu xám như bây giờ. Ai mà không muốn một bộ lông đẹp như tuyết trắng cơ chứ… Sau đó, tui được đưa vào trại cứu hộ động vật, mỗi ngày trải qua coi như thoải mái. Người đến nhận nuôi tấp nập ra vào nhưng không ai coi trọng tui, kì thực tui cũng khá biết điều… Mãi đến tận khi bị một con sói khác nhìn chằm chằm, tui mới biết ánh mắt Lang Ca nhìn tui có bao nhiêu tốt.Con sói kia từng bước áp sát lại gần, mỗi bước chân đều thảnh thơi mà tao nhã, nó biết chắc tui sẽ không thoát được.Tui không dám động. Sợ động một cái nó liền nhào lên, tui càng chết nhanh hơn.Hiện tại tui thực sự rất hối hận, sao lại không ngoan ngoãn ở trong ổ sói mà chạy loạn bên ngoài, càng hối hận hơn chút mánh khóe khôn vặt để trêu chọc Lang Ca. Chờ tới khi Lang Ca tìm được có lẽ tui đến xương cũng không còn đâu (;﹏;)Tui đã chuẩn bị tốt tinh thần “phải bỏ mạng” nhưng con sói kia chỉ tiến tới đè cổ tui lại, cúi xuống ngửi một cái.Không biết ngửi được gì, đột nhiên con sói trở nên cực kì dữ tợn. Nó ngửa mặt lên trời, tru một tiếng thật dài. Tiếp theo đó là một tràng dài tiếng hú đáp lại của đàn sói, thê lương mà lạnh lẽo.Giữa những tiếng hú dài, tui mơ hồ nghe thấy âm thanh của một vật đang di chuyển rất nhanh. Đầu tiên là tiếng lá xào xác, rồi đến tiếng thân thể cường tráng lao đi trong gió rít, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ hung ác mà khẩn trương.Bóng đen đó tui chưa nhìn thấy kĩ đã đánh về phía con sói trên lưng, lộn mấy vòng. Bóng đen cùng con sói kia lao vào cắn xé nhau, tiếng mãnh thú thét gào, tiếng máu thịt bị xé rách, hết đợt này đến đợt khác không dứt bên tai.Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, tui chợt ngửi thấy một cỗ mùi vị quen thuộc.Run rẩy bò đứng lên, còn chưa kịp chạy đã nhìn thấy bốn con sói khác đang đứng im lìm phía sau, nhìn tui chằm chằm.Tui không khỏi hướng Lang Ca nghẹn ngào hai tiếng, muốn hỏi ngài bao giờ mới đánh xong, còn không đánh xong là em cũng “xong đời” đó.Lang Ca ấn ngã con sói kia xuống đất, sau đó xoay người chạy về phía tui. Con sói kia sao chịu để yên, nó há mõm cắn vào chân sau của Lang Ca. Tui cho là Lang Ca sẽ biết tránh đi rồi cắn ngược lại, đâu ngờ Lang Ca vẫn chạy thẳng tắp một đường.Tui sợ ngây người, tận mắt nhìn thấy con sói kia cắn mạnh vào chân sau Lang Ca, kéo ra một miếng thịt lớn.Lang Ca tru lên một tiếng thật dài, sau đó ngậm lấy gáy nhấc tui lên, nhảy ra xa, dùng hết tốc lực bắt đầu chạy.Tui bị treo lơ lửng, kinh hoàng lắc lư trái phải. Tiếng gió không ngừng rít gào bên tai, trong đời tui đây là lần đầu tiên tui di chuyển nhanh vun vút và không ổn định đến vậy.Đây cũng là lần Lang Ca ngậm tui chạy nhanh nhất, nhanh đến mức chỗ bị cắn sau gáy không chỉ truyền đến đau đớn mà còn có cả hô hấp hỗn độn, nóng rực của Lang Ca.Tiếng bầy sói truy đuổi phía sau ngày càng xa, Lang Ca thật sự là một con sói rất lợi hại./Cuộc sống bi thảm của bạn nhỏ Chó đất 18/Lang Ca ngậm tui trốn chạy cả một đường, lúc tới trước ổ sói dường như đã dùng hết khí lực, vẫn ngậm tui hạ mình nằm xuống, bất động.Tui đạp duỗi chân, dùng móng vuốt nhỏ quơ quào trên đầu. “Nha nha” hai tiếng, Lang Ca ngài buông em ra trước đã.Lang Ca uể oải mở mắt, buông gáy tui ra, liếm liếm lên chỗ da đã sưng đỏ.Tui giãy dụa bò ra ngoài, nhìn ổ sói gần trong gang tấc, nghĩ thầm đã đến cửa nhà rồi sao không vào bên trong, ngủ bên ngoài không an toàn.Tui cúi đầu đẩy đẩy Lang Ca, muốn gọi Lang Ca về nhà. Lang Ca hai mắt nhắm chặt không phản ứng lại, tui định đẩy thêm lần nữa bỗng nhiên nhớ ra gì đó, ngây ngẩn cả người.Lông mày mờ nhạt của Lang Ca khẽ run lên, tui mới nhớ tới màn đánh nhau cuối cùng vừa rồi…Vội vàng vòng ra phía sau nhìn chân Lang Ca, nơi đó một mảnh máu thịt be bét, vết thương lớn đến giật mình, khắp nơi trên người Lang Ca cũng toàn vết răng cắn xé.Lang Ca không phải không về nhà, mà là Lang Ca chạy hết nổi rồi (つ﹏
Bị Đưa Vào Ổ Sói Phải Làm Sao Bây GiờTác giả: Kim Dạ Vô MiênTruyện Đam Mỹ, Truyện Sủng*Trung Hoa điền viên khuyển: Không chỉ một giống chó cụ thể, ở Việt Nam hay còn gọi là chó ta, chó nhà, chó cỏ. Ở đây sau khi cân nhắc mình giữ nguyên “Chó đất” giống QT. Tui chỉ là một bé Chó đất 100% thuần chủng, tổ tiên ba đời đảm bảo không chạm tới mấy loài chó cảnh xinh đẹp kia. Nếu xét theo thẩm mỹ loài người thì nhìn tui cũng thường thường, thậm chí hình như còn hơi xấu. Lông tui không trắng không đen mà là một thân màu xám, thoạt nhìn có vẻ xúi quẩy. Thân thế của tui thì có chút thảm, tui cùng anh chị em vừa mới cai sữa liền bị chủ nhân cũ ném vào một cái rãnh rất nhỏ, nước trong rãnh đều bẩn hề hề. Tui khá là nghiêm túc nghĩ xem có phải ngày xưa tui cũng xinh xắn trắng trẻo lắm, tại bị vứt trong rãnh lâu quá nên mới thành màu xám như bây giờ. Ai mà không muốn một bộ lông đẹp như tuyết trắng cơ chứ… Sau đó, tui được đưa vào trại cứu hộ động vật, mỗi ngày trải qua coi như thoải mái. Người đến nhận nuôi tấp nập ra vào nhưng không ai coi trọng tui, kì thực tui cũng khá biết điều… Mãi đến tận khi bị một con sói khác nhìn chằm chằm, tui mới biết ánh mắt Lang Ca nhìn tui có bao nhiêu tốt.Con sói kia từng bước áp sát lại gần, mỗi bước chân đều thảnh thơi mà tao nhã, nó biết chắc tui sẽ không thoát được.Tui không dám động. Sợ động một cái nó liền nhào lên, tui càng chết nhanh hơn.Hiện tại tui thực sự rất hối hận, sao lại không ngoan ngoãn ở trong ổ sói mà chạy loạn bên ngoài, càng hối hận hơn chút mánh khóe khôn vặt để trêu chọc Lang Ca. Chờ tới khi Lang Ca tìm được có lẽ tui đến xương cũng không còn đâu (;﹏;)Tui đã chuẩn bị tốt tinh thần “phải bỏ mạng” nhưng con sói kia chỉ tiến tới đè cổ tui lại, cúi xuống ngửi một cái.Không biết ngửi được gì, đột nhiên con sói trở nên cực kì dữ tợn. Nó ngửa mặt lên trời, tru một tiếng thật dài. Tiếp theo đó là một tràng dài tiếng hú đáp lại của đàn sói, thê lương mà lạnh lẽo.Giữa những tiếng hú dài, tui mơ hồ nghe thấy âm thanh của một vật đang di chuyển rất nhanh. Đầu tiên là tiếng lá xào xác, rồi đến tiếng thân thể cường tráng lao đi trong gió rít, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ hung ác mà khẩn trương.Bóng đen đó tui chưa nhìn thấy kĩ đã đánh về phía con sói trên lưng, lộn mấy vòng. Bóng đen cùng con sói kia lao vào cắn xé nhau, tiếng mãnh thú thét gào, tiếng máu thịt bị xé rách, hết đợt này đến đợt khác không dứt bên tai.Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, tui chợt ngửi thấy một cỗ mùi vị quen thuộc.Run rẩy bò đứng lên, còn chưa kịp chạy đã nhìn thấy bốn con sói khác đang đứng im lìm phía sau, nhìn tui chằm chằm.Tui không khỏi hướng Lang Ca nghẹn ngào hai tiếng, muốn hỏi ngài bao giờ mới đánh xong, còn không đánh xong là em cũng “xong đời” đó.Lang Ca ấn ngã con sói kia xuống đất, sau đó xoay người chạy về phía tui. Con sói kia sao chịu để yên, nó há mõm cắn vào chân sau của Lang Ca. Tui cho là Lang Ca sẽ biết tránh đi rồi cắn ngược lại, đâu ngờ Lang Ca vẫn chạy thẳng tắp một đường.Tui sợ ngây người, tận mắt nhìn thấy con sói kia cắn mạnh vào chân sau Lang Ca, kéo ra một miếng thịt lớn.Lang Ca tru lên một tiếng thật dài, sau đó ngậm lấy gáy nhấc tui lên, nhảy ra xa, dùng hết tốc lực bắt đầu chạy.Tui bị treo lơ lửng, kinh hoàng lắc lư trái phải. Tiếng gió không ngừng rít gào bên tai, trong đời tui đây là lần đầu tiên tui di chuyển nhanh vun vút và không ổn định đến vậy.Đây cũng là lần Lang Ca ngậm tui chạy nhanh nhất, nhanh đến mức chỗ bị cắn sau gáy không chỉ truyền đến đau đớn mà còn có cả hô hấp hỗn độn, nóng rực của Lang Ca.Tiếng bầy sói truy đuổi phía sau ngày càng xa, Lang Ca thật sự là một con sói rất lợi hại./Cuộc sống bi thảm của bạn nhỏ Chó đất 18/Lang Ca ngậm tui trốn chạy cả một đường, lúc tới trước ổ sói dường như đã dùng hết khí lực, vẫn ngậm tui hạ mình nằm xuống, bất động.Tui đạp duỗi chân, dùng móng vuốt nhỏ quơ quào trên đầu. “Nha nha” hai tiếng, Lang Ca ngài buông em ra trước đã.Lang Ca uể oải mở mắt, buông gáy tui ra, liếm liếm lên chỗ da đã sưng đỏ.Tui giãy dụa bò ra ngoài, nhìn ổ sói gần trong gang tấc, nghĩ thầm đã đến cửa nhà rồi sao không vào bên trong, ngủ bên ngoài không an toàn.Tui cúi đầu đẩy đẩy Lang Ca, muốn gọi Lang Ca về nhà. Lang Ca hai mắt nhắm chặt không phản ứng lại, tui định đẩy thêm lần nữa bỗng nhiên nhớ ra gì đó, ngây ngẩn cả người.Lông mày mờ nhạt của Lang Ca khẽ run lên, tui mới nhớ tới màn đánh nhau cuối cùng vừa rồi…Vội vàng vòng ra phía sau nhìn chân Lang Ca, nơi đó một mảnh máu thịt be bét, vết thương lớn đến giật mình, khắp nơi trên người Lang Ca cũng toàn vết răng cắn xé.Lang Ca không phải không về nhà, mà là Lang Ca chạy hết nổi rồi (つ﹏
Bị Đưa Vào Ổ Sói Phải Làm Sao Bây GiờTác giả: Kim Dạ Vô MiênTruyện Đam Mỹ, Truyện Sủng*Trung Hoa điền viên khuyển: Không chỉ một giống chó cụ thể, ở Việt Nam hay còn gọi là chó ta, chó nhà, chó cỏ. Ở đây sau khi cân nhắc mình giữ nguyên “Chó đất” giống QT. Tui chỉ là một bé Chó đất 100% thuần chủng, tổ tiên ba đời đảm bảo không chạm tới mấy loài chó cảnh xinh đẹp kia. Nếu xét theo thẩm mỹ loài người thì nhìn tui cũng thường thường, thậm chí hình như còn hơi xấu. Lông tui không trắng không đen mà là một thân màu xám, thoạt nhìn có vẻ xúi quẩy. Thân thế của tui thì có chút thảm, tui cùng anh chị em vừa mới cai sữa liền bị chủ nhân cũ ném vào một cái rãnh rất nhỏ, nước trong rãnh đều bẩn hề hề. Tui khá là nghiêm túc nghĩ xem có phải ngày xưa tui cũng xinh xắn trắng trẻo lắm, tại bị vứt trong rãnh lâu quá nên mới thành màu xám như bây giờ. Ai mà không muốn một bộ lông đẹp như tuyết trắng cơ chứ… Sau đó, tui được đưa vào trại cứu hộ động vật, mỗi ngày trải qua coi như thoải mái. Người đến nhận nuôi tấp nập ra vào nhưng không ai coi trọng tui, kì thực tui cũng khá biết điều… Mãi đến tận khi bị một con sói khác nhìn chằm chằm, tui mới biết ánh mắt Lang Ca nhìn tui có bao nhiêu tốt.Con sói kia từng bước áp sát lại gần, mỗi bước chân đều thảnh thơi mà tao nhã, nó biết chắc tui sẽ không thoát được.Tui không dám động. Sợ động một cái nó liền nhào lên, tui càng chết nhanh hơn.Hiện tại tui thực sự rất hối hận, sao lại không ngoan ngoãn ở trong ổ sói mà chạy loạn bên ngoài, càng hối hận hơn chút mánh khóe khôn vặt để trêu chọc Lang Ca. Chờ tới khi Lang Ca tìm được có lẽ tui đến xương cũng không còn đâu (;﹏;)Tui đã chuẩn bị tốt tinh thần “phải bỏ mạng” nhưng con sói kia chỉ tiến tới đè cổ tui lại, cúi xuống ngửi một cái.Không biết ngửi được gì, đột nhiên con sói trở nên cực kì dữ tợn. Nó ngửa mặt lên trời, tru một tiếng thật dài. Tiếp theo đó là một tràng dài tiếng hú đáp lại của đàn sói, thê lương mà lạnh lẽo.Giữa những tiếng hú dài, tui mơ hồ nghe thấy âm thanh của một vật đang di chuyển rất nhanh. Đầu tiên là tiếng lá xào xác, rồi đến tiếng thân thể cường tráng lao đi trong gió rít, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ hung ác mà khẩn trương.Bóng đen đó tui chưa nhìn thấy kĩ đã đánh về phía con sói trên lưng, lộn mấy vòng. Bóng đen cùng con sói kia lao vào cắn xé nhau, tiếng mãnh thú thét gào, tiếng máu thịt bị xé rách, hết đợt này đến đợt khác không dứt bên tai.Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, tui chợt ngửi thấy một cỗ mùi vị quen thuộc.Run rẩy bò đứng lên, còn chưa kịp chạy đã nhìn thấy bốn con sói khác đang đứng im lìm phía sau, nhìn tui chằm chằm.Tui không khỏi hướng Lang Ca nghẹn ngào hai tiếng, muốn hỏi ngài bao giờ mới đánh xong, còn không đánh xong là em cũng “xong đời” đó.Lang Ca ấn ngã con sói kia xuống đất, sau đó xoay người chạy về phía tui. Con sói kia sao chịu để yên, nó há mõm cắn vào chân sau của Lang Ca. Tui cho là Lang Ca sẽ biết tránh đi rồi cắn ngược lại, đâu ngờ Lang Ca vẫn chạy thẳng tắp một đường.Tui sợ ngây người, tận mắt nhìn thấy con sói kia cắn mạnh vào chân sau Lang Ca, kéo ra một miếng thịt lớn.Lang Ca tru lên một tiếng thật dài, sau đó ngậm lấy gáy nhấc tui lên, nhảy ra xa, dùng hết tốc lực bắt đầu chạy.Tui bị treo lơ lửng, kinh hoàng lắc lư trái phải. Tiếng gió không ngừng rít gào bên tai, trong đời tui đây là lần đầu tiên tui di chuyển nhanh vun vút và không ổn định đến vậy.Đây cũng là lần Lang Ca ngậm tui chạy nhanh nhất, nhanh đến mức chỗ bị cắn sau gáy không chỉ truyền đến đau đớn mà còn có cả hô hấp hỗn độn, nóng rực của Lang Ca.Tiếng bầy sói truy đuổi phía sau ngày càng xa, Lang Ca thật sự là một con sói rất lợi hại./Cuộc sống bi thảm của bạn nhỏ Chó đất 18/Lang Ca ngậm tui trốn chạy cả một đường, lúc tới trước ổ sói dường như đã dùng hết khí lực, vẫn ngậm tui hạ mình nằm xuống, bất động.Tui đạp duỗi chân, dùng móng vuốt nhỏ quơ quào trên đầu. “Nha nha” hai tiếng, Lang Ca ngài buông em ra trước đã.Lang Ca uể oải mở mắt, buông gáy tui ra, liếm liếm lên chỗ da đã sưng đỏ.Tui giãy dụa bò ra ngoài, nhìn ổ sói gần trong gang tấc, nghĩ thầm đã đến cửa nhà rồi sao không vào bên trong, ngủ bên ngoài không an toàn.Tui cúi đầu đẩy đẩy Lang Ca, muốn gọi Lang Ca về nhà. Lang Ca hai mắt nhắm chặt không phản ứng lại, tui định đẩy thêm lần nữa bỗng nhiên nhớ ra gì đó, ngây ngẩn cả người.Lông mày mờ nhạt của Lang Ca khẽ run lên, tui mới nhớ tới màn đánh nhau cuối cùng vừa rồi…Vội vàng vòng ra phía sau nhìn chân Lang Ca, nơi đó một mảnh máu thịt be bét, vết thương lớn đến giật mình, khắp nơi trên người Lang Ca cũng toàn vết răng cắn xé.Lang Ca không phải không về nhà, mà là Lang Ca chạy hết nổi rồi (つ﹏