Khi Lâm Ngữ đến Hải Đô, tiết trời đã sang đầu hạ. Là tiến sĩ trẻ tuổi nhất của đại học Bắc Thành, sau khi hoàn thành tốt nghiệp vào năm mười tám tuổi, Lâm Ngữ và thầy hướng dẫn cùng tiến vào viện nghiên cứu khoa học Hải Đô làm việc. Khí hậu ở Hải Đô ẩm ướt, mưa nhỏ rả rích cả ngày, điều này khiến một người quen sống ở phương Bắc như Lâm Ngữ không thể thích ứng ngay được. Cậu đến hải Đô chưa được bao lâu đã mắc chứng ho dai dẳng, điều trị nửa tháng vẫn chưa khỏi. Giáo sư Giang Hoài Tả thương cậu nhất, thấy học trò cưng đeo khẩu trang ho khù khụ trong phòng nghiên cứu cả ngày thì trong lòng lại khó chịu, trách đơn vị bố trí phòng ở tạm thời quá ẩm thấp nên muốn tìm giúp Lâm Ngữ một nơi tốt hơn để dưỡng bệnh. Lâm Ngữ cảm thấy mình lại làm phiền thầy, nội tâm bối rối không thôi. Giang Hoài Tả bật cười vỗ vai Lâm Ngữ: “Đứa con của người nhà thầy cũng tầm tuổi con, năm nay còn mới vào đại học nữa, tuy giờ con đã làm việc nhưng trong mắt thầy con vẫn là con nít thôi. Yên tâm đi, thầy quen…

Chương 72: Bonus 2

Ánh Trăng Hôn Điệu WaltzTác giả: Sa Đường Tây QuaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịKhi Lâm Ngữ đến Hải Đô, tiết trời đã sang đầu hạ. Là tiến sĩ trẻ tuổi nhất của đại học Bắc Thành, sau khi hoàn thành tốt nghiệp vào năm mười tám tuổi, Lâm Ngữ và thầy hướng dẫn cùng tiến vào viện nghiên cứu khoa học Hải Đô làm việc. Khí hậu ở Hải Đô ẩm ướt, mưa nhỏ rả rích cả ngày, điều này khiến một người quen sống ở phương Bắc như Lâm Ngữ không thể thích ứng ngay được. Cậu đến hải Đô chưa được bao lâu đã mắc chứng ho dai dẳng, điều trị nửa tháng vẫn chưa khỏi. Giáo sư Giang Hoài Tả thương cậu nhất, thấy học trò cưng đeo khẩu trang ho khù khụ trong phòng nghiên cứu cả ngày thì trong lòng lại khó chịu, trách đơn vị bố trí phòng ở tạm thời quá ẩm thấp nên muốn tìm giúp Lâm Ngữ một nơi tốt hơn để dưỡng bệnh. Lâm Ngữ cảm thấy mình lại làm phiền thầy, nội tâm bối rối không thôi. Giang Hoài Tả bật cười vỗ vai Lâm Ngữ: “Đứa con của người nhà thầy cũng tầm tuổi con, năm nay còn mới vào đại học nữa, tuy giờ con đã làm việc nhưng trong mắt thầy con vẫn là con nít thôi. Yên tâm đi, thầy quen… [Lạc Tân Cổ] Từ khóa: Người mang chủ nghĩa lý tưởngLạc Tân Cổ là sự kết hợp của các mâu thuẫn, là người mang chủ nghĩa lý tưởng tuyệt đối. Cả hai đời anh đều giấu kín cảm xúc cũng như suy nghĩ thật sự của mình, dùng tươi cười lu mờ bi thương, dùng tàn nhẫn che giấu đau lòng.Sự tàn bạo hung ác của anh là ngụy trang, lịch thiệp lễ độ là tự vệ.Dáng vẻ thật sự của Lạc Tân Cổ là gì? Có lẽ là cả hai, có lẽ cả hai đều không phải, hoặc có lẽ đã bị bào mòn qua năm này tháng khác tự tra tấn bản thân, chỉ còn lại một Lạc Tân Cổ “phù hợp với bối cảnh hiện tại nhất”.Vì “lý tưởng”, anh hy sinh rất nhiều người, bao gồm cả chính bản thân anh. Khoác vỏ bọc, ngâm trái tim xuống cống ngầm, anh quy định phạm vi hoạt động cho mình, tự tra tấn chính mình.Mà Lâm Ngữ là cấp dưới đồng thời là người anh thương, là hình bóng trong tim, là người quý giá nhất anh không thể quên, không thể cảm thông cho tiếc nuối trong quá khứ.Anh vốn định dùng một cuộc đời hoàn toàn mới tới chuộc tội.Lại không ngờ được Lâm Ngữ cứu rỗi.Lý tưởng và tình yêu không phải hai mặt đối lập, đây mới là cuộc đời hoàn mỹ anh ước mong.

Ánh Trăng Hôn Điệu WaltzTác giả: Sa Đường Tây QuaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịKhi Lâm Ngữ đến Hải Đô, tiết trời đã sang đầu hạ. Là tiến sĩ trẻ tuổi nhất của đại học Bắc Thành, sau khi hoàn thành tốt nghiệp vào năm mười tám tuổi, Lâm Ngữ và thầy hướng dẫn cùng tiến vào viện nghiên cứu khoa học Hải Đô làm việc. Khí hậu ở Hải Đô ẩm ướt, mưa nhỏ rả rích cả ngày, điều này khiến một người quen sống ở phương Bắc như Lâm Ngữ không thể thích ứng ngay được. Cậu đến hải Đô chưa được bao lâu đã mắc chứng ho dai dẳng, điều trị nửa tháng vẫn chưa khỏi. Giáo sư Giang Hoài Tả thương cậu nhất, thấy học trò cưng đeo khẩu trang ho khù khụ trong phòng nghiên cứu cả ngày thì trong lòng lại khó chịu, trách đơn vị bố trí phòng ở tạm thời quá ẩm thấp nên muốn tìm giúp Lâm Ngữ một nơi tốt hơn để dưỡng bệnh. Lâm Ngữ cảm thấy mình lại làm phiền thầy, nội tâm bối rối không thôi. Giang Hoài Tả bật cười vỗ vai Lâm Ngữ: “Đứa con của người nhà thầy cũng tầm tuổi con, năm nay còn mới vào đại học nữa, tuy giờ con đã làm việc nhưng trong mắt thầy con vẫn là con nít thôi. Yên tâm đi, thầy quen… [Lạc Tân Cổ] Từ khóa: Người mang chủ nghĩa lý tưởngLạc Tân Cổ là sự kết hợp của các mâu thuẫn, là người mang chủ nghĩa lý tưởng tuyệt đối. Cả hai đời anh đều giấu kín cảm xúc cũng như suy nghĩ thật sự của mình, dùng tươi cười lu mờ bi thương, dùng tàn nhẫn che giấu đau lòng.Sự tàn bạo hung ác của anh là ngụy trang, lịch thiệp lễ độ là tự vệ.Dáng vẻ thật sự của Lạc Tân Cổ là gì? Có lẽ là cả hai, có lẽ cả hai đều không phải, hoặc có lẽ đã bị bào mòn qua năm này tháng khác tự tra tấn bản thân, chỉ còn lại một Lạc Tân Cổ “phù hợp với bối cảnh hiện tại nhất”.Vì “lý tưởng”, anh hy sinh rất nhiều người, bao gồm cả chính bản thân anh. Khoác vỏ bọc, ngâm trái tim xuống cống ngầm, anh quy định phạm vi hoạt động cho mình, tự tra tấn chính mình.Mà Lâm Ngữ là cấp dưới đồng thời là người anh thương, là hình bóng trong tim, là người quý giá nhất anh không thể quên, không thể cảm thông cho tiếc nuối trong quá khứ.Anh vốn định dùng một cuộc đời hoàn toàn mới tới chuộc tội.Lại không ngờ được Lâm Ngữ cứu rỗi.Lý tưởng và tình yêu không phải hai mặt đối lập, đây mới là cuộc đời hoàn mỹ anh ước mong.

Ánh Trăng Hôn Điệu WaltzTác giả: Sa Đường Tây QuaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịKhi Lâm Ngữ đến Hải Đô, tiết trời đã sang đầu hạ. Là tiến sĩ trẻ tuổi nhất của đại học Bắc Thành, sau khi hoàn thành tốt nghiệp vào năm mười tám tuổi, Lâm Ngữ và thầy hướng dẫn cùng tiến vào viện nghiên cứu khoa học Hải Đô làm việc. Khí hậu ở Hải Đô ẩm ướt, mưa nhỏ rả rích cả ngày, điều này khiến một người quen sống ở phương Bắc như Lâm Ngữ không thể thích ứng ngay được. Cậu đến hải Đô chưa được bao lâu đã mắc chứng ho dai dẳng, điều trị nửa tháng vẫn chưa khỏi. Giáo sư Giang Hoài Tả thương cậu nhất, thấy học trò cưng đeo khẩu trang ho khù khụ trong phòng nghiên cứu cả ngày thì trong lòng lại khó chịu, trách đơn vị bố trí phòng ở tạm thời quá ẩm thấp nên muốn tìm giúp Lâm Ngữ một nơi tốt hơn để dưỡng bệnh. Lâm Ngữ cảm thấy mình lại làm phiền thầy, nội tâm bối rối không thôi. Giang Hoài Tả bật cười vỗ vai Lâm Ngữ: “Đứa con của người nhà thầy cũng tầm tuổi con, năm nay còn mới vào đại học nữa, tuy giờ con đã làm việc nhưng trong mắt thầy con vẫn là con nít thôi. Yên tâm đi, thầy quen… [Lạc Tân Cổ] Từ khóa: Người mang chủ nghĩa lý tưởngLạc Tân Cổ là sự kết hợp của các mâu thuẫn, là người mang chủ nghĩa lý tưởng tuyệt đối. Cả hai đời anh đều giấu kín cảm xúc cũng như suy nghĩ thật sự của mình, dùng tươi cười lu mờ bi thương, dùng tàn nhẫn che giấu đau lòng.Sự tàn bạo hung ác của anh là ngụy trang, lịch thiệp lễ độ là tự vệ.Dáng vẻ thật sự của Lạc Tân Cổ là gì? Có lẽ là cả hai, có lẽ cả hai đều không phải, hoặc có lẽ đã bị bào mòn qua năm này tháng khác tự tra tấn bản thân, chỉ còn lại một Lạc Tân Cổ “phù hợp với bối cảnh hiện tại nhất”.Vì “lý tưởng”, anh hy sinh rất nhiều người, bao gồm cả chính bản thân anh. Khoác vỏ bọc, ngâm trái tim xuống cống ngầm, anh quy định phạm vi hoạt động cho mình, tự tra tấn chính mình.Mà Lâm Ngữ là cấp dưới đồng thời là người anh thương, là hình bóng trong tim, là người quý giá nhất anh không thể quên, không thể cảm thông cho tiếc nuối trong quá khứ.Anh vốn định dùng một cuộc đời hoàn toàn mới tới chuộc tội.Lại không ngờ được Lâm Ngữ cứu rỗi.Lý tưởng và tình yêu không phải hai mặt đối lập, đây mới là cuộc đời hoàn mỹ anh ước mong.

Chương 72: Bonus 2