1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi.

Chương 19

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 19.Phủ đệ Lang Vương.Rượu thơm nồng đậm, ngâm một hổ một sói, không biết say đến tháng năm nào.Bỗng nhiên, đám sói con chạy nhanh trở về.“Không xong rồi…”“Không xong rồi…”“Đệ đệ bị hồ ly tinh bắt đi rồi!”Lang Vương giương mắt nhìn, mơ mơ màng màng: “Một, hai, ba… Không sai mà, ta chỉ có ba đứa các ngươi, đệ đệ đâu ra?”Sói con gấp đến muốn khóc: “Đệ đệ, Hắc Hổ đệ đệ!”Lỗ tai Bạch Hổ run run, phản ứng kịp, lập tức chạy đi ra ngoài.Con trai!Con trai của hắn!Cảm giác say bị dọa tan hơn phân nửa, cố gắng cưỡng ép bản thân ngưng thần cảm thụ hơi thở của Hổ Con.Đều do mình nhất thời sơ ý.Quên mất con mình là tồn tại linh khí thế nào.Nếu rơi vào yêu quái đi theo con đường tà môn ma đạo, không chừng sẽ là một bữa ăn bổ dưỡng thơm ngon!Thời điểm tìm kiếm, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng.Hối hận đến xanh cả ruột.Tại sao mình lại…Tại sao mình lại ngu ngốc như thế chứ….

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 19.Phủ đệ Lang Vương.Rượu thơm nồng đậm, ngâm một hổ một sói, không biết say đến tháng năm nào.Bỗng nhiên, đám sói con chạy nhanh trở về.“Không xong rồi…”“Không xong rồi…”“Đệ đệ bị hồ ly tinh bắt đi rồi!”Lang Vương giương mắt nhìn, mơ mơ màng màng: “Một, hai, ba… Không sai mà, ta chỉ có ba đứa các ngươi, đệ đệ đâu ra?”Sói con gấp đến muốn khóc: “Đệ đệ, Hắc Hổ đệ đệ!”Lỗ tai Bạch Hổ run run, phản ứng kịp, lập tức chạy đi ra ngoài.Con trai!Con trai của hắn!Cảm giác say bị dọa tan hơn phân nửa, cố gắng cưỡng ép bản thân ngưng thần cảm thụ hơi thở của Hổ Con.Đều do mình nhất thời sơ ý.Quên mất con mình là tồn tại linh khí thế nào.Nếu rơi vào yêu quái đi theo con đường tà môn ma đạo, không chừng sẽ là một bữa ăn bổ dưỡng thơm ngon!Thời điểm tìm kiếm, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng.Hối hận đến xanh cả ruột.Tại sao mình lại…Tại sao mình lại ngu ngốc như thế chứ….

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 19.Phủ đệ Lang Vương.Rượu thơm nồng đậm, ngâm một hổ một sói, không biết say đến tháng năm nào.Bỗng nhiên, đám sói con chạy nhanh trở về.“Không xong rồi…”“Không xong rồi…”“Đệ đệ bị hồ ly tinh bắt đi rồi!”Lang Vương giương mắt nhìn, mơ mơ màng màng: “Một, hai, ba… Không sai mà, ta chỉ có ba đứa các ngươi, đệ đệ đâu ra?”Sói con gấp đến muốn khóc: “Đệ đệ, Hắc Hổ đệ đệ!”Lỗ tai Bạch Hổ run run, phản ứng kịp, lập tức chạy đi ra ngoài.Con trai!Con trai của hắn!Cảm giác say bị dọa tan hơn phân nửa, cố gắng cưỡng ép bản thân ngưng thần cảm thụ hơi thở của Hổ Con.Đều do mình nhất thời sơ ý.Quên mất con mình là tồn tại linh khí thế nào.Nếu rơi vào yêu quái đi theo con đường tà môn ma đạo, không chừng sẽ là một bữa ăn bổ dưỡng thơm ngon!Thời điểm tìm kiếm, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng.Hối hận đến xanh cả ruột.Tại sao mình lại…Tại sao mình lại ngu ngốc như thế chứ….

Chương 19