1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi.

Chương 22

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 22.Sau khi chịu đựng một đống tiếu lí tàng đao châm chọc.Xích sắt trên cổ Hổ Con vẫn được tháo ra.Cởi bỏ đi còn có quan hệ của Bạch Hổ với Hổ Con.Hổ Con bị nhẫn tâm ném ra sơn động.Ục ục lăn thật xa.Giọng nói oán giận của Bạch Hổ cũng theo tiếng gió truyền đi thật xa: “Ngươi cút đi! Thần tiên ngu ngốc! Từ nay về sau ngươi và ta không còn quan hệ gì nữa!”Hổ Con lắc lắc đầu từ mặt đất bò lên.Yên lặng liếc mắt một cái nhìn cửa sơn động tản ra ánh sáng nhu hòa.Cúi đầu, rũ mắt, xoay người.Dùng bốn cái chân ngắn nhỏ, chậm rì rì bỏ đi.…Lại nói trong sơn động.Bạch Hổ thật là vừa tức vừa hận, mất mát thương tâm.Làm sao cũng không ngờ nhóc con mình nuôi lâu như vậy lại là tên thần tiên ngu ngốc kia!Hóa hình ghé vào trên giường đá nghỉ ngơi.Trong đầu lại hiện ra hình ảnh Hổ Con đưa cái mông đen về phía hắn.Vẫy vẫy… cái đuôi nhỏ biểu đạt khó chịu.Liên tục chớp chớp… đôi mắt đen phiếm ánh vàng kim.Phập phồng lên xuống… cái bụng nhỏ yên tĩnh.Còn có dáng vẻ thỉnh thoảng quay đầu ghét bỏ, hở chút bày ra vẻ mặt trừng mắt phẫn uất.Bạch Hổ nhắm mắt, thở dài thật sâu: “…”Bỗng nhiên trợn mắt.Thiếu chút nữa quên mất!Tiểu súc sinh của hắn lúc này không có nửa miếng pháp lực! Nếu lại gặp yêu quái phải làm sao bây giờ!Lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng vẫn chạy đi ra ngoài..

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 22.Sau khi chịu đựng một đống tiếu lí tàng đao châm chọc.Xích sắt trên cổ Hổ Con vẫn được tháo ra.Cởi bỏ đi còn có quan hệ của Bạch Hổ với Hổ Con.Hổ Con bị nhẫn tâm ném ra sơn động.Ục ục lăn thật xa.Giọng nói oán giận của Bạch Hổ cũng theo tiếng gió truyền đi thật xa: “Ngươi cút đi! Thần tiên ngu ngốc! Từ nay về sau ngươi và ta không còn quan hệ gì nữa!”Hổ Con lắc lắc đầu từ mặt đất bò lên.Yên lặng liếc mắt một cái nhìn cửa sơn động tản ra ánh sáng nhu hòa.Cúi đầu, rũ mắt, xoay người.Dùng bốn cái chân ngắn nhỏ, chậm rì rì bỏ đi.…Lại nói trong sơn động.Bạch Hổ thật là vừa tức vừa hận, mất mát thương tâm.Làm sao cũng không ngờ nhóc con mình nuôi lâu như vậy lại là tên thần tiên ngu ngốc kia!Hóa hình ghé vào trên giường đá nghỉ ngơi.Trong đầu lại hiện ra hình ảnh Hổ Con đưa cái mông đen về phía hắn.Vẫy vẫy… cái đuôi nhỏ biểu đạt khó chịu.Liên tục chớp chớp… đôi mắt đen phiếm ánh vàng kim.Phập phồng lên xuống… cái bụng nhỏ yên tĩnh.Còn có dáng vẻ thỉnh thoảng quay đầu ghét bỏ, hở chút bày ra vẻ mặt trừng mắt phẫn uất.Bạch Hổ nhắm mắt, thở dài thật sâu: “…”Bỗng nhiên trợn mắt.Thiếu chút nữa quên mất!Tiểu súc sinh của hắn lúc này không có nửa miếng pháp lực! Nếu lại gặp yêu quái phải làm sao bây giờ!Lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng vẫn chạy đi ra ngoài..

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 22.Sau khi chịu đựng một đống tiếu lí tàng đao châm chọc.Xích sắt trên cổ Hổ Con vẫn được tháo ra.Cởi bỏ đi còn có quan hệ của Bạch Hổ với Hổ Con.Hổ Con bị nhẫn tâm ném ra sơn động.Ục ục lăn thật xa.Giọng nói oán giận của Bạch Hổ cũng theo tiếng gió truyền đi thật xa: “Ngươi cút đi! Thần tiên ngu ngốc! Từ nay về sau ngươi và ta không còn quan hệ gì nữa!”Hổ Con lắc lắc đầu từ mặt đất bò lên.Yên lặng liếc mắt một cái nhìn cửa sơn động tản ra ánh sáng nhu hòa.Cúi đầu, rũ mắt, xoay người.Dùng bốn cái chân ngắn nhỏ, chậm rì rì bỏ đi.…Lại nói trong sơn động.Bạch Hổ thật là vừa tức vừa hận, mất mát thương tâm.Làm sao cũng không ngờ nhóc con mình nuôi lâu như vậy lại là tên thần tiên ngu ngốc kia!Hóa hình ghé vào trên giường đá nghỉ ngơi.Trong đầu lại hiện ra hình ảnh Hổ Con đưa cái mông đen về phía hắn.Vẫy vẫy… cái đuôi nhỏ biểu đạt khó chịu.Liên tục chớp chớp… đôi mắt đen phiếm ánh vàng kim.Phập phồng lên xuống… cái bụng nhỏ yên tĩnh.Còn có dáng vẻ thỉnh thoảng quay đầu ghét bỏ, hở chút bày ra vẻ mặt trừng mắt phẫn uất.Bạch Hổ nhắm mắt, thở dài thật sâu: “…”Bỗng nhiên trợn mắt.Thiếu chút nữa quên mất!Tiểu súc sinh của hắn lúc này không có nửa miếng pháp lực! Nếu lại gặp yêu quái phải làm sao bây giờ!Lòng nóng như lửa đốt, cuối cùng vẫn chạy đi ra ngoài..

Chương 22