1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi.

Chương 27

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 27.Đứa bé còn nhỏ.Chỉ cảm thấy mình đã nhìn thấy tiên nhân.Tiên nhân rất đẹp.Dung mạo gặp qua một lần sẽ không quên.Gương mặt kia vẫn luôn mơ mơ hồ hồ tồn tại trong đầu hắn.Cho đến hơn 70 tuổi.Hắn đã là một nhà giàu có bên trong thành Thanh Châu.Vừa vặn ngày ấy đứa cháu trong nhà cưới vợ.Đội ngũ đón dâu xếp đầy đường.Dòng người kích động, thật náo nhiệt.Liếc mắt mơ màng, thấy được một công tử tóc đen áo bào trắng.Trong lòng ngực ôm một con gì đó lông đen xù xù.Khuôn mặt như vậy, gặp qua một lần, lập tức tươi tỉnh hẳn lên.Vài thập niên chẳng thay đổi.Không thân thiết với con người, cao quý nghiêm nghị.Cúi đầu nhìn rõ được sự dịu dàng, vĩnh viễn chỉ với nhóc con trong lòng ngực kia.Lúc này hắn mới tin tưởng, mình thật sự nhìn thấy tiên nhân..

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 27.Đứa bé còn nhỏ.Chỉ cảm thấy mình đã nhìn thấy tiên nhân.Tiên nhân rất đẹp.Dung mạo gặp qua một lần sẽ không quên.Gương mặt kia vẫn luôn mơ mơ hồ hồ tồn tại trong đầu hắn.Cho đến hơn 70 tuổi.Hắn đã là một nhà giàu có bên trong thành Thanh Châu.Vừa vặn ngày ấy đứa cháu trong nhà cưới vợ.Đội ngũ đón dâu xếp đầy đường.Dòng người kích động, thật náo nhiệt.Liếc mắt mơ màng, thấy được một công tử tóc đen áo bào trắng.Trong lòng ngực ôm một con gì đó lông đen xù xù.Khuôn mặt như vậy, gặp qua một lần, lập tức tươi tỉnh hẳn lên.Vài thập niên chẳng thay đổi.Không thân thiết với con người, cao quý nghiêm nghị.Cúi đầu nhìn rõ được sự dịu dàng, vĩnh viễn chỉ với nhóc con trong lòng ngực kia.Lúc này hắn mới tin tưởng, mình thật sự nhìn thấy tiên nhân..

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 27.Đứa bé còn nhỏ.Chỉ cảm thấy mình đã nhìn thấy tiên nhân.Tiên nhân rất đẹp.Dung mạo gặp qua một lần sẽ không quên.Gương mặt kia vẫn luôn mơ mơ hồ hồ tồn tại trong đầu hắn.Cho đến hơn 70 tuổi.Hắn đã là một nhà giàu có bên trong thành Thanh Châu.Vừa vặn ngày ấy đứa cháu trong nhà cưới vợ.Đội ngũ đón dâu xếp đầy đường.Dòng người kích động, thật náo nhiệt.Liếc mắt mơ màng, thấy được một công tử tóc đen áo bào trắng.Trong lòng ngực ôm một con gì đó lông đen xù xù.Khuôn mặt như vậy, gặp qua một lần, lập tức tươi tỉnh hẳn lên.Vài thập niên chẳng thay đổi.Không thân thiết với con người, cao quý nghiêm nghị.Cúi đầu nhìn rõ được sự dịu dàng, vĩnh viễn chỉ với nhóc con trong lòng ngực kia.Lúc này hắn mới tin tưởng, mình thật sự nhìn thấy tiên nhân..

Chương 27