1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi.

Chương 34

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 34.“Bùm bùm ——”“Ầm ầm ầm ——”“Bùm bùm ——”“Ầm ầm ầm ——”Bạch Hổ chậm rãi mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là thân rồng phiếm vảy vàng kim.Cong cong cuốn cuốn, xoay quanh vây lấy, cuộn hắn vào người.Bạch Hổ suy yếu: “Đây là… Chỗ nào…”Đế Quân cúi đầu: “Đáy hồ Vân Đỉnh.”Bạch Hổ cảm thấy có hơi mệt, lại nhắm mắt lại: “Xà yêu… giải quyết xong rồi?”Đế Quân: “Ta giam hồn phách của hắn, thả phàm nhân kia vào luân hồi.”Bạch Hổ cong khóe môi: “Ừm… Không tệ… Ngươi còn không có… Đuổi tận giết tuyệt…”Đế Quân: “Trừng phạt đúng tội.”Bạch Hổ: “Ừm… Dám đánh trọng thương ta…”Đế quân hờ hững nhìn Bạch Hổ bị thương, không nói gì: “……”Bạch Hổ nhíu mày: “Bên ngoài đang làm cái gì… Ồn quá vậy…”Đế Quân: “Thiên lôi đánh.”Mày Bạch Hổ nhăn càng chặt: “Hửm?”Giọng điệu Đế Quân phức tạp: “Lúc này mới là thiên lôi của ngươi. Theo như lời ngươi nói lúc trước, đã muộn gần một trăm năm.”Bạch Hổ: “…… Kia vì sao không đánh xuống đây?”Đế Quân: “Ta dùng lồng Vân Đỉnh ngăn lại.”Bạch Hổ cong môi cười: “Thần tiên ngu ngốc… Lúc trước ta muốn mượn ngươi còn không cho đâu… làm sao bây giờ đã chịu rồi, hửm?”Đế quân hờ hững: “Câm miệng, ngươi vẫn nên tĩnh dưỡng cho đàng hoàng đi.”Lại mở mắt ra, đại khái sẽ thành tiên rồi..

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 34.“Bùm bùm ——”“Ầm ầm ầm ——”“Bùm bùm ——”“Ầm ầm ầm ——”Bạch Hổ chậm rãi mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là thân rồng phiếm vảy vàng kim.Cong cong cuốn cuốn, xoay quanh vây lấy, cuộn hắn vào người.Bạch Hổ suy yếu: “Đây là… Chỗ nào…”Đế Quân cúi đầu: “Đáy hồ Vân Đỉnh.”Bạch Hổ cảm thấy có hơi mệt, lại nhắm mắt lại: “Xà yêu… giải quyết xong rồi?”Đế Quân: “Ta giam hồn phách của hắn, thả phàm nhân kia vào luân hồi.”Bạch Hổ cong khóe môi: “Ừm… Không tệ… Ngươi còn không có… Đuổi tận giết tuyệt…”Đế Quân: “Trừng phạt đúng tội.”Bạch Hổ: “Ừm… Dám đánh trọng thương ta…”Đế quân hờ hững nhìn Bạch Hổ bị thương, không nói gì: “……”Bạch Hổ nhíu mày: “Bên ngoài đang làm cái gì… Ồn quá vậy…”Đế Quân: “Thiên lôi đánh.”Mày Bạch Hổ nhăn càng chặt: “Hửm?”Giọng điệu Đế Quân phức tạp: “Lúc này mới là thiên lôi của ngươi. Theo như lời ngươi nói lúc trước, đã muộn gần một trăm năm.”Bạch Hổ: “…… Kia vì sao không đánh xuống đây?”Đế Quân: “Ta dùng lồng Vân Đỉnh ngăn lại.”Bạch Hổ cong môi cười: “Thần tiên ngu ngốc… Lúc trước ta muốn mượn ngươi còn không cho đâu… làm sao bây giờ đã chịu rồi, hửm?”Đế quân hờ hững: “Câm miệng, ngươi vẫn nên tĩnh dưỡng cho đàng hoàng đi.”Lại mở mắt ra, đại khái sẽ thành tiên rồi..

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!Tác giả: Trái Dừa Trên MâyTruyện Đam Mỹ1. Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh. Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!” Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.” Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?” Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.” Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp. Mặt hồ. Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong. Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước. Bọt nước văng khắp nơi. 34.“Bùm bùm ——”“Ầm ầm ầm ——”“Bùm bùm ——”“Ầm ầm ầm ——”Bạch Hổ chậm rãi mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là thân rồng phiếm vảy vàng kim.Cong cong cuốn cuốn, xoay quanh vây lấy, cuộn hắn vào người.Bạch Hổ suy yếu: “Đây là… Chỗ nào…”Đế Quân cúi đầu: “Đáy hồ Vân Đỉnh.”Bạch Hổ cảm thấy có hơi mệt, lại nhắm mắt lại: “Xà yêu… giải quyết xong rồi?”Đế Quân: “Ta giam hồn phách của hắn, thả phàm nhân kia vào luân hồi.”Bạch Hổ cong khóe môi: “Ừm… Không tệ… Ngươi còn không có… Đuổi tận giết tuyệt…”Đế Quân: “Trừng phạt đúng tội.”Bạch Hổ: “Ừm… Dám đánh trọng thương ta…”Đế quân hờ hững nhìn Bạch Hổ bị thương, không nói gì: “……”Bạch Hổ nhíu mày: “Bên ngoài đang làm cái gì… Ồn quá vậy…”Đế Quân: “Thiên lôi đánh.”Mày Bạch Hổ nhăn càng chặt: “Hửm?”Giọng điệu Đế Quân phức tạp: “Lúc này mới là thiên lôi của ngươi. Theo như lời ngươi nói lúc trước, đã muộn gần một trăm năm.”Bạch Hổ: “…… Kia vì sao không đánh xuống đây?”Đế Quân: “Ta dùng lồng Vân Đỉnh ngăn lại.”Bạch Hổ cong môi cười: “Thần tiên ngu ngốc… Lúc trước ta muốn mượn ngươi còn không cho đâu… làm sao bây giờ đã chịu rồi, hửm?”Đế quân hờ hững: “Câm miệng, ngươi vẫn nên tĩnh dưỡng cho đàng hoàng đi.”Lại mở mắt ra, đại khái sẽ thành tiên rồi..

Chương 34