Lão Chu là nhà giàu số một chốn Tề Nam, nửa năm trước lên kinh thành, nghe nói mua được một kỹ nam xinh đẹp có thể sinh em bé. Lão Chu cười hì hì, ngửa đầu nhìn thanh niên cao hơn mình một cái đầu, sờ soạng bàn tay trắng nõn của mỹ nhân, ngoài miệng nói: “Nhà ta còn có sáu bà thiếp thất, mỹ nhân đừng khó chịu nha. ” Người đẹp cúi đầu, dịu dàng nói đệ đệ của mình vẫn còn ở trong lâu, nếu lão gia có thể chuộc cậu theo mình, để trả ơn, y sẽ sinh nhãi con cho hắn. Lão Chu nghe xong, mừng rỡ. Vung tay lên, đưa cả mỹ nhân lẫn đệ đệ dập dìu về quê Tề Nam. .
Chương 7: Chương 7
Phu Nhân Mỹ Mạo Nhà Lão ChuTác giả: Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹLão Chu là nhà giàu số một chốn Tề Nam, nửa năm trước lên kinh thành, nghe nói mua được một kỹ nam xinh đẹp có thể sinh em bé. Lão Chu cười hì hì, ngửa đầu nhìn thanh niên cao hơn mình một cái đầu, sờ soạng bàn tay trắng nõn của mỹ nhân, ngoài miệng nói: “Nhà ta còn có sáu bà thiếp thất, mỹ nhân đừng khó chịu nha. ” Người đẹp cúi đầu, dịu dàng nói đệ đệ của mình vẫn còn ở trong lâu, nếu lão gia có thể chuộc cậu theo mình, để trả ơn, y sẽ sinh nhãi con cho hắn. Lão Chu nghe xong, mừng rỡ. Vung tay lên, đưa cả mỹ nhân lẫn đệ đệ dập dìu về quê Tề Nam. . Tạ Thanh Nghiên nghĩ công dụng duy nhất của mình là sinh nhãi con.Lão Chu ngoài miệng cũng chỉ cao giọng nói muốn tìm lại thời trai trẻ.Ban ngày mang theo đám người hầu lao ra ngoài nói chuyện làm ăn, để lại vài người hầu hạ Tạ Thanh Nghiên.Đêm về nghe nói Tạ Thanh Nghiên không ra ngoài chơi, ôm người đẹp nói: “Cục cưng sao không đi ra ngoài? Lão gia phải đi làm ăn buôn bán, kiếm tiền mua trang sức cho em, không thể luôn bên em.Em ở nhà cũng chán, phỉa ra ngoài xem xem nha.”Tạ Thanh Nghiên gắp đồ ăn cho lão Chu, nhẹ giọng nói vâng.Ngày hôm sau bắt đầu ra ngoài đi dạo.Đi đến nhiều thành trấn khác nhau, sáng dắt theo đệ đệ đi đây đi đó, dần dần hiểu ra nhiều điều.Ban đêm nằm trên giường, lão Chu kể thêm vài chuyện lạ khắp nơi, Tạ Thanh Nghiên đều luôn chú ý lắng nghe.Thấy lão Chu nói mỏi miệng, còn chủ động xuống giường rót cho người ta một ly nước ấm.Quay lại giường, lão Chu nói: “Em nằm xuống, nằm bên ngực ta này, ngửa đầu nhìn ta như vậy.”Tạ Thanh Nghiên vâng lời làm theo, dịu ngoan gối lên ngực lão Chu, tóc đen như thác đổ xuống, lộ ra góc mặt tinh xảo, làn da trắng như ngọc có vẻ như toả sáng.Tạ Thanh Nghiên nghe chuyện lâu rồi, mí mắt nhấp nháy, lông mi dài khẽ rung lên, lão Chu nhìn mê mẩn, vươn ngón tay tròn mụp trộm sờ mái tóc đen tuyền kia, muốn thao mà chẳng thao được, trong lòng thở dài.Sầu sầu cái nhắm mắt ngủ luôn.Tạ Thanh Nghiên khom người dậy, đắp chăn đàng hoàng cho lão Chu, nhẹ rúc vào ngực người này.Ngoài kia đã vào đông, thoáng nghe tiếng gió lạnh thét gào.Trong màn tối tăm, lão Chu ngáy khò khè, nghe nhiều rồi tự dưng lại thấy yên lòng lạ.Mở mắt lần nữa, trời đã sáng rồi.Thấy lão Chu trước mặt cười tủm tỉm: “Đêm qua bảo bối lạnh lắm đúng không, ôm ta chặt lắm nha..
Phu Nhân Mỹ Mạo Nhà Lão ChuTác giả: Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹLão Chu là nhà giàu số một chốn Tề Nam, nửa năm trước lên kinh thành, nghe nói mua được một kỹ nam xinh đẹp có thể sinh em bé. Lão Chu cười hì hì, ngửa đầu nhìn thanh niên cao hơn mình một cái đầu, sờ soạng bàn tay trắng nõn của mỹ nhân, ngoài miệng nói: “Nhà ta còn có sáu bà thiếp thất, mỹ nhân đừng khó chịu nha. ” Người đẹp cúi đầu, dịu dàng nói đệ đệ của mình vẫn còn ở trong lâu, nếu lão gia có thể chuộc cậu theo mình, để trả ơn, y sẽ sinh nhãi con cho hắn. Lão Chu nghe xong, mừng rỡ. Vung tay lên, đưa cả mỹ nhân lẫn đệ đệ dập dìu về quê Tề Nam. . Tạ Thanh Nghiên nghĩ công dụng duy nhất của mình là sinh nhãi con.Lão Chu ngoài miệng cũng chỉ cao giọng nói muốn tìm lại thời trai trẻ.Ban ngày mang theo đám người hầu lao ra ngoài nói chuyện làm ăn, để lại vài người hầu hạ Tạ Thanh Nghiên.Đêm về nghe nói Tạ Thanh Nghiên không ra ngoài chơi, ôm người đẹp nói: “Cục cưng sao không đi ra ngoài? Lão gia phải đi làm ăn buôn bán, kiếm tiền mua trang sức cho em, không thể luôn bên em.Em ở nhà cũng chán, phỉa ra ngoài xem xem nha.”Tạ Thanh Nghiên gắp đồ ăn cho lão Chu, nhẹ giọng nói vâng.Ngày hôm sau bắt đầu ra ngoài đi dạo.Đi đến nhiều thành trấn khác nhau, sáng dắt theo đệ đệ đi đây đi đó, dần dần hiểu ra nhiều điều.Ban đêm nằm trên giường, lão Chu kể thêm vài chuyện lạ khắp nơi, Tạ Thanh Nghiên đều luôn chú ý lắng nghe.Thấy lão Chu nói mỏi miệng, còn chủ động xuống giường rót cho người ta một ly nước ấm.Quay lại giường, lão Chu nói: “Em nằm xuống, nằm bên ngực ta này, ngửa đầu nhìn ta như vậy.”Tạ Thanh Nghiên vâng lời làm theo, dịu ngoan gối lên ngực lão Chu, tóc đen như thác đổ xuống, lộ ra góc mặt tinh xảo, làn da trắng như ngọc có vẻ như toả sáng.Tạ Thanh Nghiên nghe chuyện lâu rồi, mí mắt nhấp nháy, lông mi dài khẽ rung lên, lão Chu nhìn mê mẩn, vươn ngón tay tròn mụp trộm sờ mái tóc đen tuyền kia, muốn thao mà chẳng thao được, trong lòng thở dài.Sầu sầu cái nhắm mắt ngủ luôn.Tạ Thanh Nghiên khom người dậy, đắp chăn đàng hoàng cho lão Chu, nhẹ rúc vào ngực người này.Ngoài kia đã vào đông, thoáng nghe tiếng gió lạnh thét gào.Trong màn tối tăm, lão Chu ngáy khò khè, nghe nhiều rồi tự dưng lại thấy yên lòng lạ.Mở mắt lần nữa, trời đã sáng rồi.Thấy lão Chu trước mặt cười tủm tỉm: “Đêm qua bảo bối lạnh lắm đúng không, ôm ta chặt lắm nha..
Phu Nhân Mỹ Mạo Nhà Lão ChuTác giả: Thượng Gia TửTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹLão Chu là nhà giàu số một chốn Tề Nam, nửa năm trước lên kinh thành, nghe nói mua được một kỹ nam xinh đẹp có thể sinh em bé. Lão Chu cười hì hì, ngửa đầu nhìn thanh niên cao hơn mình một cái đầu, sờ soạng bàn tay trắng nõn của mỹ nhân, ngoài miệng nói: “Nhà ta còn có sáu bà thiếp thất, mỹ nhân đừng khó chịu nha. ” Người đẹp cúi đầu, dịu dàng nói đệ đệ của mình vẫn còn ở trong lâu, nếu lão gia có thể chuộc cậu theo mình, để trả ơn, y sẽ sinh nhãi con cho hắn. Lão Chu nghe xong, mừng rỡ. Vung tay lên, đưa cả mỹ nhân lẫn đệ đệ dập dìu về quê Tề Nam. . Tạ Thanh Nghiên nghĩ công dụng duy nhất của mình là sinh nhãi con.Lão Chu ngoài miệng cũng chỉ cao giọng nói muốn tìm lại thời trai trẻ.Ban ngày mang theo đám người hầu lao ra ngoài nói chuyện làm ăn, để lại vài người hầu hạ Tạ Thanh Nghiên.Đêm về nghe nói Tạ Thanh Nghiên không ra ngoài chơi, ôm người đẹp nói: “Cục cưng sao không đi ra ngoài? Lão gia phải đi làm ăn buôn bán, kiếm tiền mua trang sức cho em, không thể luôn bên em.Em ở nhà cũng chán, phỉa ra ngoài xem xem nha.”Tạ Thanh Nghiên gắp đồ ăn cho lão Chu, nhẹ giọng nói vâng.Ngày hôm sau bắt đầu ra ngoài đi dạo.Đi đến nhiều thành trấn khác nhau, sáng dắt theo đệ đệ đi đây đi đó, dần dần hiểu ra nhiều điều.Ban đêm nằm trên giường, lão Chu kể thêm vài chuyện lạ khắp nơi, Tạ Thanh Nghiên đều luôn chú ý lắng nghe.Thấy lão Chu nói mỏi miệng, còn chủ động xuống giường rót cho người ta một ly nước ấm.Quay lại giường, lão Chu nói: “Em nằm xuống, nằm bên ngực ta này, ngửa đầu nhìn ta như vậy.”Tạ Thanh Nghiên vâng lời làm theo, dịu ngoan gối lên ngực lão Chu, tóc đen như thác đổ xuống, lộ ra góc mặt tinh xảo, làn da trắng như ngọc có vẻ như toả sáng.Tạ Thanh Nghiên nghe chuyện lâu rồi, mí mắt nhấp nháy, lông mi dài khẽ rung lên, lão Chu nhìn mê mẩn, vươn ngón tay tròn mụp trộm sờ mái tóc đen tuyền kia, muốn thao mà chẳng thao được, trong lòng thở dài.Sầu sầu cái nhắm mắt ngủ luôn.Tạ Thanh Nghiên khom người dậy, đắp chăn đàng hoàng cho lão Chu, nhẹ rúc vào ngực người này.Ngoài kia đã vào đông, thoáng nghe tiếng gió lạnh thét gào.Trong màn tối tăm, lão Chu ngáy khò khè, nghe nhiều rồi tự dưng lại thấy yên lòng lạ.Mở mắt lần nữa, trời đã sáng rồi.Thấy lão Chu trước mặt cười tủm tỉm: “Đêm qua bảo bối lạnh lắm đúng không, ôm ta chặt lắm nha..