Ta nhận lấy chiếc trâm, lắc đầu. Nàng khẽ cười: "Chiếc trâm này, ta ban thưởng cho tỷ..." Ta nâng niu chiếc trâm, có chút bối rối: "Chiếc trâm đẹp như vậy, sao ta xứng đáng chứ..." "Không phải thứ gì quý giá, tỷ cứ cầm lấy đi." "Muội muội... tỷ tỷ cũng có một món quà muốn tặng cho muội, muội... có thể nhắm mắt lại trước được không?" Nàng ta khẽ nhíu mày, dưới ánh mắt mong chờ của ta, bực bội nhắm mắt lại. Đột nhiên, nàng ta hét lên một tiếng, che mặt, máu tươi chảy xuống theo kẽ tay. Còn trong tay ta, là chiếc trâm đã cứa qua má nàng. Nàng thấy tay đầy máu, mặt mày tái mét, nhìn vào gương, thấy một vết thương sâu hoắm từ trên má xuống. Nàng hét lên thê lương, lao về phía ta. Ta nắm lấy tay nàng ta đang vung tới, ấn nàng xuống bàn, rồi đổ nước muối lên vết thương. Nàng ta đau đớn co giật. Một tiếng sấm rền vang, mặt ta được ánh chớp soi sáng, trong gương, ta đang cười, trên mặt dính vài giọt máu, như những đóa mai điểm xuyết trên tuyết trắng. Ta ngồi trước gương, cài chiếc trâm dính…
Chương 23
Tô Vân KỳTác giả: Lâm Ngôn TrânTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện NgượcTa nhận lấy chiếc trâm, lắc đầu. Nàng khẽ cười: "Chiếc trâm này, ta ban thưởng cho tỷ..." Ta nâng niu chiếc trâm, có chút bối rối: "Chiếc trâm đẹp như vậy, sao ta xứng đáng chứ..." "Không phải thứ gì quý giá, tỷ cứ cầm lấy đi." "Muội muội... tỷ tỷ cũng có một món quà muốn tặng cho muội, muội... có thể nhắm mắt lại trước được không?" Nàng ta khẽ nhíu mày, dưới ánh mắt mong chờ của ta, bực bội nhắm mắt lại. Đột nhiên, nàng ta hét lên một tiếng, che mặt, máu tươi chảy xuống theo kẽ tay. Còn trong tay ta, là chiếc trâm đã cứa qua má nàng. Nàng thấy tay đầy máu, mặt mày tái mét, nhìn vào gương, thấy một vết thương sâu hoắm từ trên má xuống. Nàng hét lên thê lương, lao về phía ta. Ta nắm lấy tay nàng ta đang vung tới, ấn nàng xuống bàn, rồi đổ nước muối lên vết thương. Nàng ta đau đớn co giật. Một tiếng sấm rền vang, mặt ta được ánh chớp soi sáng, trong gương, ta đang cười, trên mặt dính vài giọt máu, như những đóa mai điểm xuyết trên tuyết trắng. Ta ngồi trước gương, cài chiếc trâm dính… Xuất phát? Đi đâu?Ta nhìn nàng ta đầy nghi hoặc."Ồ, ngủ đến hồ đồ rồi sao? Đưa người đi đoàn tụ với Thái tử đó.""Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc đâu?""Ngươi dám gọi thẳng tên Tiểu khả hãn và Quận chúa! Đừng quên ngươi còn sống là nhờ Quận chúa cầu xin đấy!""Tô Lạc Lạc cầu xin cho ta?"Ta thật sự không hiểu ý nàng ta lắm."Đương nhiên rồi, Tiểu khả hãn sủng ái Quận chúa, mới đồng ý tha cho ngươi một mạng."Có chỗ nào đó không đúng. Ta mở sách mệnh ra, phát hiện những chuyện ta và Ô Lặc Hoài trải qua năm đó trên thảo nguyên, tên của ta đều…Biến thành Tô Lạc Lạc.Tô Lạc Lạc ôm thỏ con, Tô Lạc Lạc trở thành nô lệ của Ô Lặc Hoài, Tô Lạc Lạc cùng Ô Lặc Hoài ân ái, Tô Lạc Lạc đỡ tên cho Ô Lặc Hoài…Sao có thể như vậy?"Tô Lạc Lạc và Tiểu khả hãn quen nhau khi nào?"Cách Mạt không kiên nhẫn trả lời: "Ngươi hỏi làm gì? Ngươi đâu phải không biết, Quận chúa bị bắt cóc đến Bắc Địch rồi mới quen Tiểu khả hãn chứ."Không thể nào?Sao có thể thành Tô Lạc Lạc bị bắt cóc đến Bắc Địch?! Ta biết, nhất định là Tô Lạc Lạc giở trò."Ta muốn gặp Tô Lạc Lạc.""Hừ, ngươi cũng xứng sao?""Tỷ tỷ, tỷ muốn gặp muội?"Ta nghe thấy giọng Tô Lạc Lạc, nàng ta bảo Cách Mạt lui xuống trước."Tô Lạc Lạc, ngươi lại làm gì nữa?!""Ta à, ta chỉ sửa đổi sách mệnh thôi, vốn không muốn phiền phức như vậy, nhưng ngươi ảnh hưởng đến Ô Lặc Hoài quá sâu đậm. Ta chỉ có thể đổi người ở bên hắn năm đó thành ta. Cho nên, ngươi hiện giờ và Ô Lặc Hoài không có chút quan hệ nào. Đối với hắn, ngươi chỉ là Thái tử phi của phế Thái tử, các ngươi căn bản, không có quá khứ.""Không có quá khứ? Chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì sao?"Nàng ta cười: "Đúng vậy, cho nên sau này, các ngươi chỉ là, người xa lạ."Ta lại gặp Vân Sinh."Vân Kỳ tiểu thư," hắn mỉm cười trong trẻo, "Người nhìn kia, chim én đã về rồi."Ta thở phào, ít nhất, vẫn còn Vân Sinh.Thế rồi ta bước tới, ngồi cạnh hắn, cùng hắn ngắm nhìn bầu trời. Một áng mây trôi đến, rồi lại trôi đi. Chúng ta yên lặng ngồi đó, ta dường như đã rất lâu rồi không có tâm trạng bình yên như thế này.Kết cục của ta trong sách mệnh vẫn không thay đổi, ta biết trong tương lai không xa, ta sẽ bị Ô Lặc Hoài bắn một mũi tên xuyên tim, Tô Lạc Lạc sẽ trở thành Hoàng hậu của chàng. Nhưng ta không còn sức lực để vùng vẫy nữa, ta không thể chống lại sự an bài của số phận, ta đã hiểu, tại sao mẫu thân lại quyết tuyệt gieo mình xuống hồ, tại sao lại nói với ta "Không kịp nữa rồi".
Tô Vân KỳTác giả: Lâm Ngôn TrânTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện NgượcTa nhận lấy chiếc trâm, lắc đầu. Nàng khẽ cười: "Chiếc trâm này, ta ban thưởng cho tỷ..." Ta nâng niu chiếc trâm, có chút bối rối: "Chiếc trâm đẹp như vậy, sao ta xứng đáng chứ..." "Không phải thứ gì quý giá, tỷ cứ cầm lấy đi." "Muội muội... tỷ tỷ cũng có một món quà muốn tặng cho muội, muội... có thể nhắm mắt lại trước được không?" Nàng ta khẽ nhíu mày, dưới ánh mắt mong chờ của ta, bực bội nhắm mắt lại. Đột nhiên, nàng ta hét lên một tiếng, che mặt, máu tươi chảy xuống theo kẽ tay. Còn trong tay ta, là chiếc trâm đã cứa qua má nàng. Nàng thấy tay đầy máu, mặt mày tái mét, nhìn vào gương, thấy một vết thương sâu hoắm từ trên má xuống. Nàng hét lên thê lương, lao về phía ta. Ta nắm lấy tay nàng ta đang vung tới, ấn nàng xuống bàn, rồi đổ nước muối lên vết thương. Nàng ta đau đớn co giật. Một tiếng sấm rền vang, mặt ta được ánh chớp soi sáng, trong gương, ta đang cười, trên mặt dính vài giọt máu, như những đóa mai điểm xuyết trên tuyết trắng. Ta ngồi trước gương, cài chiếc trâm dính… Xuất phát? Đi đâu?Ta nhìn nàng ta đầy nghi hoặc."Ồ, ngủ đến hồ đồ rồi sao? Đưa người đi đoàn tụ với Thái tử đó.""Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc đâu?""Ngươi dám gọi thẳng tên Tiểu khả hãn và Quận chúa! Đừng quên ngươi còn sống là nhờ Quận chúa cầu xin đấy!""Tô Lạc Lạc cầu xin cho ta?"Ta thật sự không hiểu ý nàng ta lắm."Đương nhiên rồi, Tiểu khả hãn sủng ái Quận chúa, mới đồng ý tha cho ngươi một mạng."Có chỗ nào đó không đúng. Ta mở sách mệnh ra, phát hiện những chuyện ta và Ô Lặc Hoài trải qua năm đó trên thảo nguyên, tên của ta đều…Biến thành Tô Lạc Lạc.Tô Lạc Lạc ôm thỏ con, Tô Lạc Lạc trở thành nô lệ của Ô Lặc Hoài, Tô Lạc Lạc cùng Ô Lặc Hoài ân ái, Tô Lạc Lạc đỡ tên cho Ô Lặc Hoài…Sao có thể như vậy?"Tô Lạc Lạc và Tiểu khả hãn quen nhau khi nào?"Cách Mạt không kiên nhẫn trả lời: "Ngươi hỏi làm gì? Ngươi đâu phải không biết, Quận chúa bị bắt cóc đến Bắc Địch rồi mới quen Tiểu khả hãn chứ."Không thể nào?Sao có thể thành Tô Lạc Lạc bị bắt cóc đến Bắc Địch?! Ta biết, nhất định là Tô Lạc Lạc giở trò."Ta muốn gặp Tô Lạc Lạc.""Hừ, ngươi cũng xứng sao?""Tỷ tỷ, tỷ muốn gặp muội?"Ta nghe thấy giọng Tô Lạc Lạc, nàng ta bảo Cách Mạt lui xuống trước."Tô Lạc Lạc, ngươi lại làm gì nữa?!""Ta à, ta chỉ sửa đổi sách mệnh thôi, vốn không muốn phiền phức như vậy, nhưng ngươi ảnh hưởng đến Ô Lặc Hoài quá sâu đậm. Ta chỉ có thể đổi người ở bên hắn năm đó thành ta. Cho nên, ngươi hiện giờ và Ô Lặc Hoài không có chút quan hệ nào. Đối với hắn, ngươi chỉ là Thái tử phi của phế Thái tử, các ngươi căn bản, không có quá khứ.""Không có quá khứ? Chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì sao?"Nàng ta cười: "Đúng vậy, cho nên sau này, các ngươi chỉ là, người xa lạ."Ta lại gặp Vân Sinh."Vân Kỳ tiểu thư," hắn mỉm cười trong trẻo, "Người nhìn kia, chim én đã về rồi."Ta thở phào, ít nhất, vẫn còn Vân Sinh.Thế rồi ta bước tới, ngồi cạnh hắn, cùng hắn ngắm nhìn bầu trời. Một áng mây trôi đến, rồi lại trôi đi. Chúng ta yên lặng ngồi đó, ta dường như đã rất lâu rồi không có tâm trạng bình yên như thế này.Kết cục của ta trong sách mệnh vẫn không thay đổi, ta biết trong tương lai không xa, ta sẽ bị Ô Lặc Hoài bắn một mũi tên xuyên tim, Tô Lạc Lạc sẽ trở thành Hoàng hậu của chàng. Nhưng ta không còn sức lực để vùng vẫy nữa, ta không thể chống lại sự an bài của số phận, ta đã hiểu, tại sao mẫu thân lại quyết tuyệt gieo mình xuống hồ, tại sao lại nói với ta "Không kịp nữa rồi".
Tô Vân KỳTác giả: Lâm Ngôn TrânTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện NgượcTa nhận lấy chiếc trâm, lắc đầu. Nàng khẽ cười: "Chiếc trâm này, ta ban thưởng cho tỷ..." Ta nâng niu chiếc trâm, có chút bối rối: "Chiếc trâm đẹp như vậy, sao ta xứng đáng chứ..." "Không phải thứ gì quý giá, tỷ cứ cầm lấy đi." "Muội muội... tỷ tỷ cũng có một món quà muốn tặng cho muội, muội... có thể nhắm mắt lại trước được không?" Nàng ta khẽ nhíu mày, dưới ánh mắt mong chờ của ta, bực bội nhắm mắt lại. Đột nhiên, nàng ta hét lên một tiếng, che mặt, máu tươi chảy xuống theo kẽ tay. Còn trong tay ta, là chiếc trâm đã cứa qua má nàng. Nàng thấy tay đầy máu, mặt mày tái mét, nhìn vào gương, thấy một vết thương sâu hoắm từ trên má xuống. Nàng hét lên thê lương, lao về phía ta. Ta nắm lấy tay nàng ta đang vung tới, ấn nàng xuống bàn, rồi đổ nước muối lên vết thương. Nàng ta đau đớn co giật. Một tiếng sấm rền vang, mặt ta được ánh chớp soi sáng, trong gương, ta đang cười, trên mặt dính vài giọt máu, như những đóa mai điểm xuyết trên tuyết trắng. Ta ngồi trước gương, cài chiếc trâm dính… Xuất phát? Đi đâu?Ta nhìn nàng ta đầy nghi hoặc."Ồ, ngủ đến hồ đồ rồi sao? Đưa người đi đoàn tụ với Thái tử đó.""Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc đâu?""Ngươi dám gọi thẳng tên Tiểu khả hãn và Quận chúa! Đừng quên ngươi còn sống là nhờ Quận chúa cầu xin đấy!""Tô Lạc Lạc cầu xin cho ta?"Ta thật sự không hiểu ý nàng ta lắm."Đương nhiên rồi, Tiểu khả hãn sủng ái Quận chúa, mới đồng ý tha cho ngươi một mạng."Có chỗ nào đó không đúng. Ta mở sách mệnh ra, phát hiện những chuyện ta và Ô Lặc Hoài trải qua năm đó trên thảo nguyên, tên của ta đều…Biến thành Tô Lạc Lạc.Tô Lạc Lạc ôm thỏ con, Tô Lạc Lạc trở thành nô lệ của Ô Lặc Hoài, Tô Lạc Lạc cùng Ô Lặc Hoài ân ái, Tô Lạc Lạc đỡ tên cho Ô Lặc Hoài…Sao có thể như vậy?"Tô Lạc Lạc và Tiểu khả hãn quen nhau khi nào?"Cách Mạt không kiên nhẫn trả lời: "Ngươi hỏi làm gì? Ngươi đâu phải không biết, Quận chúa bị bắt cóc đến Bắc Địch rồi mới quen Tiểu khả hãn chứ."Không thể nào?Sao có thể thành Tô Lạc Lạc bị bắt cóc đến Bắc Địch?! Ta biết, nhất định là Tô Lạc Lạc giở trò."Ta muốn gặp Tô Lạc Lạc.""Hừ, ngươi cũng xứng sao?""Tỷ tỷ, tỷ muốn gặp muội?"Ta nghe thấy giọng Tô Lạc Lạc, nàng ta bảo Cách Mạt lui xuống trước."Tô Lạc Lạc, ngươi lại làm gì nữa?!""Ta à, ta chỉ sửa đổi sách mệnh thôi, vốn không muốn phiền phức như vậy, nhưng ngươi ảnh hưởng đến Ô Lặc Hoài quá sâu đậm. Ta chỉ có thể đổi người ở bên hắn năm đó thành ta. Cho nên, ngươi hiện giờ và Ô Lặc Hoài không có chút quan hệ nào. Đối với hắn, ngươi chỉ là Thái tử phi của phế Thái tử, các ngươi căn bản, không có quá khứ.""Không có quá khứ? Chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì sao?"Nàng ta cười: "Đúng vậy, cho nên sau này, các ngươi chỉ là, người xa lạ."Ta lại gặp Vân Sinh."Vân Kỳ tiểu thư," hắn mỉm cười trong trẻo, "Người nhìn kia, chim én đã về rồi."Ta thở phào, ít nhất, vẫn còn Vân Sinh.Thế rồi ta bước tới, ngồi cạnh hắn, cùng hắn ngắm nhìn bầu trời. Một áng mây trôi đến, rồi lại trôi đi. Chúng ta yên lặng ngồi đó, ta dường như đã rất lâu rồi không có tâm trạng bình yên như thế này.Kết cục của ta trong sách mệnh vẫn không thay đổi, ta biết trong tương lai không xa, ta sẽ bị Ô Lặc Hoài bắn một mũi tên xuyên tim, Tô Lạc Lạc sẽ trở thành Hoàng hậu của chàng. Nhưng ta không còn sức lực để vùng vẫy nữa, ta không thể chống lại sự an bài của số phận, ta đã hiểu, tại sao mẫu thân lại quyết tuyệt gieo mình xuống hồ, tại sao lại nói với ta "Không kịp nữa rồi".