Buồng bệnh là buồng đơn, giường kê cách cửa sổ một quãng nên phải ngoảnh mặt lại mới thấy được một góc bầu trời trên mái hiên, song cửa sắt chia khoảng nắng chói chang thành những dải màu xanh thẳm. Lâm Lạc Dương vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, vừa mở mắt cậu đã thấy mình nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Căn phòng sơn màu trắng toát, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi giúp cậu dễ dàng đoán được đây là bệnh viện… mà tại sao cậu lại nằm trong viện? Cậu còn nhớ rõ mình vừa mới tắt đèn phòng ngủ, chuẩn bị leo lên giường nằm dài đọc tiểu thuyết, thế quái nào chớp mắt một cái mình đã ở đây? Cậu còn đang hoang mang thì cửa buồng mở ra, người bên ngoài thấy cậu đã tỉnh thì có vẻ kinh ngạc, người đó đứng ngẩn ra mất mấy giây, tay còn đặt trên tay nắm cửa. Nghe tiếng động Lâm Lạc Dương liền quay lại, ngơ ngác nhìn người vừa đến. Thấy người nọ không nói gì, cậu đành phải lên tiếng trước. “Chào anh?” Lâm Lạc Dương hỏi dò, “Xin hỏi anh là…” hay là vào lộn phòng nhỉ? Cậu chưa nói hết câu thì người…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...