Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…
Chương 112: Tối nay chúng ta đi đánh bạc
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Hai người đi vào tiểu đình bên cạnh, trước mặt là hồ nhân tạo, lá sen nổi phập phềnh trên mặt hồ, hoa sen màu hồng tươi đẹp.Sáng sớm, chim hót líu lo trên cành, gió nhẹ thổi qua mặt hồ gợn sóng, phong cảnh xinh đẹp.Đúng lúc này, có tiếng ồn ào vang lên ở phía trước, sau đó là tiếng cười nói nhộn nhịp.“Minh Hiên, cô nàng tối qua không biết điều gì cả, thế mà lại dám từ chối ngươi, chờ đến tối nay chúng ta phải đi đòi mặt mũi lại mới được.”“Đúng vậy, với học thức của Minh Hiên chúng ta, sao có thể thua cô nàng kia chứ, chắc chăn là đám người kia không biết tài hoa của Minh Hiên huynh rồi.”“Đúng... đúng vậy! Tối nay chúng ta đi đánh bạc vài ván, rồi lại đi Minh Nguyệt Lâu...Trong tiếng cười đùa ầm ï, có năm tên công tử khoảng hai mươi tuổi đi tới từ hành lang bên kia cầu.Đi giữa đám người vây quanh là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày ửng đỏ, cả người lắc lư.Vài người đi bên cạnh hắn ta cũng lắc lư không kém, có vẻ là do uống nhiều rượu.Thấy đám người, Phúc thúc vô thức lắc đầu thở dài.Nhưng mà ông ta vẫn bước nhanh lên phía trước, đỡ thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đi giữa kia.“Thiếu gia, ngươi uống bao nhiêu rượu nữa rồi? Nếu lão gia biết thì sẽ lại mắng ngươi cho xem.” Phúc thúc nói với giọng điệu mang theo vẻ quan tâm.“Phúc thúc, không sao, ngươi không nói là phụ thân ta sẽ không biết ta đi uống rượu. Ông ấy không quan tâm ta, mỗi ngày chỉ biết mời lão sư gì đó cho ta, mà lão sư nào cũng cổ hủ, bốn thiếu gia không thèm học với bọn họ.”Thiếu niên phất tay, mặt mày đầy vẻ chẳng quan tâm. Đám người đi theo cũng trêu ghẹo vài câu.Đúng lúc này, đám người vừa lúc đi tới trước đình hóng gió, thiếu niên thấy được Giang Siêu, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.“Ngươi là ai? Sao lại đi vào nội viện nhà ta?”Vài thanh niên bên cạnh cũng nhìn Giang Siêu với vẻ nghĩ ngợi, dường như không hiểu vì sao sáng sớm lại có người chạy đến bên ngoài nội viện phủ tri châu.Giang Siêu còn chưa trả lời, Phúc thúc bên cạnh đã vội đáp: “Thiếu gia, đây là khách do quận chúa dẫn đến.”“Biểu tỷ tới hả?” Thiếu niên nghe vậy thì lập tức nhíu mày, cảnh giác nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt chứa ý căm thù rõ ràng.“Vậy ngươi chính là lão sư mà biểu tỷ ta mời hả?”Từ giọng điệu của hắn ta có thể nghe ra được Mộ Dung Minh Hiên - biểu đệ của Tống Ninh Tuyết, cũng biết chuyện Tống Ninh Tuyết mời lão sư.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Hai người đi vào tiểu đình bên cạnh, trước mặt là hồ nhân tạo, lá sen nổi phập phềnh trên mặt hồ, hoa sen màu hồng tươi đẹp.Sáng sớm, chim hót líu lo trên cành, gió nhẹ thổi qua mặt hồ gợn sóng, phong cảnh xinh đẹp.Đúng lúc này, có tiếng ồn ào vang lên ở phía trước, sau đó là tiếng cười nói nhộn nhịp.“Minh Hiên, cô nàng tối qua không biết điều gì cả, thế mà lại dám từ chối ngươi, chờ đến tối nay chúng ta phải đi đòi mặt mũi lại mới được.”“Đúng vậy, với học thức của Minh Hiên chúng ta, sao có thể thua cô nàng kia chứ, chắc chăn là đám người kia không biết tài hoa của Minh Hiên huynh rồi.”“Đúng... đúng vậy! Tối nay chúng ta đi đánh bạc vài ván, rồi lại đi Minh Nguyệt Lâu...Trong tiếng cười đùa ầm ï, có năm tên công tử khoảng hai mươi tuổi đi tới từ hành lang bên kia cầu.Đi giữa đám người vây quanh là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày ửng đỏ, cả người lắc lư.Vài người đi bên cạnh hắn ta cũng lắc lư không kém, có vẻ là do uống nhiều rượu.Thấy đám người, Phúc thúc vô thức lắc đầu thở dài.Nhưng mà ông ta vẫn bước nhanh lên phía trước, đỡ thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đi giữa kia.“Thiếu gia, ngươi uống bao nhiêu rượu nữa rồi? Nếu lão gia biết thì sẽ lại mắng ngươi cho xem.” Phúc thúc nói với giọng điệu mang theo vẻ quan tâm.“Phúc thúc, không sao, ngươi không nói là phụ thân ta sẽ không biết ta đi uống rượu. Ông ấy không quan tâm ta, mỗi ngày chỉ biết mời lão sư gì đó cho ta, mà lão sư nào cũng cổ hủ, bốn thiếu gia không thèm học với bọn họ.”Thiếu niên phất tay, mặt mày đầy vẻ chẳng quan tâm. Đám người đi theo cũng trêu ghẹo vài câu.Đúng lúc này, đám người vừa lúc đi tới trước đình hóng gió, thiếu niên thấy được Giang Siêu, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.“Ngươi là ai? Sao lại đi vào nội viện nhà ta?”Vài thanh niên bên cạnh cũng nhìn Giang Siêu với vẻ nghĩ ngợi, dường như không hiểu vì sao sáng sớm lại có người chạy đến bên ngoài nội viện phủ tri châu.Giang Siêu còn chưa trả lời, Phúc thúc bên cạnh đã vội đáp: “Thiếu gia, đây là khách do quận chúa dẫn đến.”“Biểu tỷ tới hả?” Thiếu niên nghe vậy thì lập tức nhíu mày, cảnh giác nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt chứa ý căm thù rõ ràng.“Vậy ngươi chính là lão sư mà biểu tỷ ta mời hả?”Từ giọng điệu của hắn ta có thể nghe ra được Mộ Dung Minh Hiên - biểu đệ của Tống Ninh Tuyết, cũng biết chuyện Tống Ninh Tuyết mời lão sư.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Hai người đi vào tiểu đình bên cạnh, trước mặt là hồ nhân tạo, lá sen nổi phập phềnh trên mặt hồ, hoa sen màu hồng tươi đẹp.Sáng sớm, chim hót líu lo trên cành, gió nhẹ thổi qua mặt hồ gợn sóng, phong cảnh xinh đẹp.Đúng lúc này, có tiếng ồn ào vang lên ở phía trước, sau đó là tiếng cười nói nhộn nhịp.“Minh Hiên, cô nàng tối qua không biết điều gì cả, thế mà lại dám từ chối ngươi, chờ đến tối nay chúng ta phải đi đòi mặt mũi lại mới được.”“Đúng vậy, với học thức của Minh Hiên chúng ta, sao có thể thua cô nàng kia chứ, chắc chăn là đám người kia không biết tài hoa của Minh Hiên huynh rồi.”“Đúng... đúng vậy! Tối nay chúng ta đi đánh bạc vài ván, rồi lại đi Minh Nguyệt Lâu...Trong tiếng cười đùa ầm ï, có năm tên công tử khoảng hai mươi tuổi đi tới từ hành lang bên kia cầu.Đi giữa đám người vây quanh là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày ửng đỏ, cả người lắc lư.Vài người đi bên cạnh hắn ta cũng lắc lư không kém, có vẻ là do uống nhiều rượu.Thấy đám người, Phúc thúc vô thức lắc đầu thở dài.Nhưng mà ông ta vẫn bước nhanh lên phía trước, đỡ thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đi giữa kia.“Thiếu gia, ngươi uống bao nhiêu rượu nữa rồi? Nếu lão gia biết thì sẽ lại mắng ngươi cho xem.” Phúc thúc nói với giọng điệu mang theo vẻ quan tâm.“Phúc thúc, không sao, ngươi không nói là phụ thân ta sẽ không biết ta đi uống rượu. Ông ấy không quan tâm ta, mỗi ngày chỉ biết mời lão sư gì đó cho ta, mà lão sư nào cũng cổ hủ, bốn thiếu gia không thèm học với bọn họ.”Thiếu niên phất tay, mặt mày đầy vẻ chẳng quan tâm. Đám người đi theo cũng trêu ghẹo vài câu.Đúng lúc này, đám người vừa lúc đi tới trước đình hóng gió, thiếu niên thấy được Giang Siêu, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.“Ngươi là ai? Sao lại đi vào nội viện nhà ta?”Vài thanh niên bên cạnh cũng nhìn Giang Siêu với vẻ nghĩ ngợi, dường như không hiểu vì sao sáng sớm lại có người chạy đến bên ngoài nội viện phủ tri châu.Giang Siêu còn chưa trả lời, Phúc thúc bên cạnh đã vội đáp: “Thiếu gia, đây là khách do quận chúa dẫn đến.”“Biểu tỷ tới hả?” Thiếu niên nghe vậy thì lập tức nhíu mày, cảnh giác nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt chứa ý căm thù rõ ràng.“Vậy ngươi chính là lão sư mà biểu tỷ ta mời hả?”Từ giọng điệu của hắn ta có thể nghe ra được Mộ Dung Minh Hiên - biểu đệ của Tống Ninh Tuyết, cũng biết chuyện Tống Ninh Tuyết mời lão sư.