Tác giả:

Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…

Chương 126: Hai người khác nghe vậy

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Người vừa nói chuyện là một trong hai tên khuyên nhủ Mộ Dung Minh Hiên lúc sáng. Hắn ta tên Trình Hâm, phụ thân là binh mã đô giám, cũng là cấp dưới của phụ thân Mộ Dung Minh Hiên.Hai người khác nghe vậy đều ầm ï lên, mặt mày đầy vẻ mong chờ.“Minh Hiên, bọn họ nói đúng lắm, sư phụ ngươi lợi hại như vậy, chắc chắn có thể giúp ngươi dạy dỗ cô nàng kia, để ngươi hả lòng hả dạ.”“Đúng vậy, cô nàng kia ỷ mình xinh đẹp, không coi chúng †a ra gì, phải dạy dỗ một chút mới được.”Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên nhìn bốn người huynh đệ của mình, cười nói: “Nói cũng đúng, có điều muốn dạy dỗ nàng ta hay không là do sư phụ ta quyết định.”Nói đến đây, hắn ta vội dời đề tài: “Lục Minh, ngươi hẹn đánh cuộc ở chỗ nào trong Minh Nguyệt Lâu?”“Ở phòng Thiên Hạ, có khoảng sáu mươi người, người nào cũng mang theo ít nhất một vạn lượng bạc, muốn thắng mười vạn lượng bạc là không thành vấn đề” Lục Minh vội vàng trả lời.Có điều, khi hắn ta nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt hắn †a hiện lên vẻ gì đó.Giang Siêu nhìn lại hắn ta, khóe môi cong lên ý cười nghiền ngẫm.Chắc là thằng nhãi này còn có chuyện khác nữa. Hơn nữa, hắn ta còn cố ý nhắc tới hoa khôi gì đó trước mặt mình, có vẻ hơi trùng hợp rồi.Nhưng mà, dù hắn ta có tính toán gì đi nữa, thì Giang Siêu cũng không quan tâm. Hắn phải xử lý xong chuyện trước mắt đã, chỉ là chuyện này không dễ xử lý chút nào.Bên mình có nội gián, đối phương sao có thể làm bên mình được như ý.Nói đúng hơn là từ lúc bắt đầu, trận đánh cuộc này chính là một cái hố sâu hơn đang chờ Mộ Dung Minh Hiên nhảy vào.Rất nhanh sau đó, đám người đi tới Minh Nguyệt Lâu. Bên trong cực kì náo nhiệt, màn đêm vừa lúc buông xuống, đương nhiên là lúc náo nhiệt nhất của thanh lâu.Tú bà vẫn còn dáng vẻ thướt tha đi lên đón khách. Bà ta vô cùng nhiệt tình, có vẻ như rất quen thuộc với đám người Mộ Dung Minh Hiên.Đối với các vị khách quen là quan nhị đại, bà ta không nhớ mới là lạ.Chỉ là khi thấy gương mặt lạ Giang Siêu, bà ta nhìn thêm vài lần. Rồi thấy đám người kính trọng Giang Siêu, bà ta cũng bắt đầu nhiệt tình hơn với Giang Siêu.Giang Siêu có chút chịu không nổi trước thái độ nhiệt tình quá mức của bà ta. May là bọn họ rất nhanh đã được bà ta đưa tới phòng Thiên Hạ lầu hai.Trong phòng rộng khoảng bốn năm mươi mét vuông. Lúc này, bên trong phòng đã chật kín người.Thấy Mộ Dung Minh Hiên đi vào, đám người nhiệt tình bước lên chào đón.“Mộ Dung lão đại, ngươi đến rồi hả, chờ ngươi lâu rồi.”“Minh Hiên đại thiếu, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, bọn ta sốt ruột lắm rồi”“Đúng vậy, Minh Hiên, mau lại đây, bọn ta đều đang chờ ngươi, thật sự là sốt ruột lắm rồi.”

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Người vừa nói chuyện là một trong hai tên khuyên nhủ Mộ Dung Minh Hiên lúc sáng. Hắn ta tên Trình Hâm, phụ thân là binh mã đô giám, cũng là cấp dưới của phụ thân Mộ Dung Minh Hiên.Hai người khác nghe vậy đều ầm ï lên, mặt mày đầy vẻ mong chờ.“Minh Hiên, bọn họ nói đúng lắm, sư phụ ngươi lợi hại như vậy, chắc chắn có thể giúp ngươi dạy dỗ cô nàng kia, để ngươi hả lòng hả dạ.”“Đúng vậy, cô nàng kia ỷ mình xinh đẹp, không coi chúng †a ra gì, phải dạy dỗ một chút mới được.”Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên nhìn bốn người huynh đệ của mình, cười nói: “Nói cũng đúng, có điều muốn dạy dỗ nàng ta hay không là do sư phụ ta quyết định.”Nói đến đây, hắn ta vội dời đề tài: “Lục Minh, ngươi hẹn đánh cuộc ở chỗ nào trong Minh Nguyệt Lâu?”“Ở phòng Thiên Hạ, có khoảng sáu mươi người, người nào cũng mang theo ít nhất một vạn lượng bạc, muốn thắng mười vạn lượng bạc là không thành vấn đề” Lục Minh vội vàng trả lời.Có điều, khi hắn ta nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt hắn †a hiện lên vẻ gì đó.Giang Siêu nhìn lại hắn ta, khóe môi cong lên ý cười nghiền ngẫm.Chắc là thằng nhãi này còn có chuyện khác nữa. Hơn nữa, hắn ta còn cố ý nhắc tới hoa khôi gì đó trước mặt mình, có vẻ hơi trùng hợp rồi.Nhưng mà, dù hắn ta có tính toán gì đi nữa, thì Giang Siêu cũng không quan tâm. Hắn phải xử lý xong chuyện trước mắt đã, chỉ là chuyện này không dễ xử lý chút nào.Bên mình có nội gián, đối phương sao có thể làm bên mình được như ý.Nói đúng hơn là từ lúc bắt đầu, trận đánh cuộc này chính là một cái hố sâu hơn đang chờ Mộ Dung Minh Hiên nhảy vào.Rất nhanh sau đó, đám người đi tới Minh Nguyệt Lâu. Bên trong cực kì náo nhiệt, màn đêm vừa lúc buông xuống, đương nhiên là lúc náo nhiệt nhất của thanh lâu.Tú bà vẫn còn dáng vẻ thướt tha đi lên đón khách. Bà ta vô cùng nhiệt tình, có vẻ như rất quen thuộc với đám người Mộ Dung Minh Hiên.Đối với các vị khách quen là quan nhị đại, bà ta không nhớ mới là lạ.Chỉ là khi thấy gương mặt lạ Giang Siêu, bà ta nhìn thêm vài lần. Rồi thấy đám người kính trọng Giang Siêu, bà ta cũng bắt đầu nhiệt tình hơn với Giang Siêu.Giang Siêu có chút chịu không nổi trước thái độ nhiệt tình quá mức của bà ta. May là bọn họ rất nhanh đã được bà ta đưa tới phòng Thiên Hạ lầu hai.Trong phòng rộng khoảng bốn năm mươi mét vuông. Lúc này, bên trong phòng đã chật kín người.Thấy Mộ Dung Minh Hiên đi vào, đám người nhiệt tình bước lên chào đón.“Mộ Dung lão đại, ngươi đến rồi hả, chờ ngươi lâu rồi.”“Minh Hiên đại thiếu, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, bọn ta sốt ruột lắm rồi”“Đúng vậy, Minh Hiên, mau lại đây, bọn ta đều đang chờ ngươi, thật sự là sốt ruột lắm rồi.”

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Người vừa nói chuyện là một trong hai tên khuyên nhủ Mộ Dung Minh Hiên lúc sáng. Hắn ta tên Trình Hâm, phụ thân là binh mã đô giám, cũng là cấp dưới của phụ thân Mộ Dung Minh Hiên.Hai người khác nghe vậy đều ầm ï lên, mặt mày đầy vẻ mong chờ.“Minh Hiên, bọn họ nói đúng lắm, sư phụ ngươi lợi hại như vậy, chắc chắn có thể giúp ngươi dạy dỗ cô nàng kia, để ngươi hả lòng hả dạ.”“Đúng vậy, cô nàng kia ỷ mình xinh đẹp, không coi chúng †a ra gì, phải dạy dỗ một chút mới được.”Nghe vậy, Mộ Dung Minh Hiên nhìn bốn người huynh đệ của mình, cười nói: “Nói cũng đúng, có điều muốn dạy dỗ nàng ta hay không là do sư phụ ta quyết định.”Nói đến đây, hắn ta vội dời đề tài: “Lục Minh, ngươi hẹn đánh cuộc ở chỗ nào trong Minh Nguyệt Lâu?”“Ở phòng Thiên Hạ, có khoảng sáu mươi người, người nào cũng mang theo ít nhất một vạn lượng bạc, muốn thắng mười vạn lượng bạc là không thành vấn đề” Lục Minh vội vàng trả lời.Có điều, khi hắn ta nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt hắn †a hiện lên vẻ gì đó.Giang Siêu nhìn lại hắn ta, khóe môi cong lên ý cười nghiền ngẫm.Chắc là thằng nhãi này còn có chuyện khác nữa. Hơn nữa, hắn ta còn cố ý nhắc tới hoa khôi gì đó trước mặt mình, có vẻ hơi trùng hợp rồi.Nhưng mà, dù hắn ta có tính toán gì đi nữa, thì Giang Siêu cũng không quan tâm. Hắn phải xử lý xong chuyện trước mắt đã, chỉ là chuyện này không dễ xử lý chút nào.Bên mình có nội gián, đối phương sao có thể làm bên mình được như ý.Nói đúng hơn là từ lúc bắt đầu, trận đánh cuộc này chính là một cái hố sâu hơn đang chờ Mộ Dung Minh Hiên nhảy vào.Rất nhanh sau đó, đám người đi tới Minh Nguyệt Lâu. Bên trong cực kì náo nhiệt, màn đêm vừa lúc buông xuống, đương nhiên là lúc náo nhiệt nhất của thanh lâu.Tú bà vẫn còn dáng vẻ thướt tha đi lên đón khách. Bà ta vô cùng nhiệt tình, có vẻ như rất quen thuộc với đám người Mộ Dung Minh Hiên.Đối với các vị khách quen là quan nhị đại, bà ta không nhớ mới là lạ.Chỉ là khi thấy gương mặt lạ Giang Siêu, bà ta nhìn thêm vài lần. Rồi thấy đám người kính trọng Giang Siêu, bà ta cũng bắt đầu nhiệt tình hơn với Giang Siêu.Giang Siêu có chút chịu không nổi trước thái độ nhiệt tình quá mức của bà ta. May là bọn họ rất nhanh đã được bà ta đưa tới phòng Thiên Hạ lầu hai.Trong phòng rộng khoảng bốn năm mươi mét vuông. Lúc này, bên trong phòng đã chật kín người.Thấy Mộ Dung Minh Hiên đi vào, đám người nhiệt tình bước lên chào đón.“Mộ Dung lão đại, ngươi đến rồi hả, chờ ngươi lâu rồi.”“Minh Hiên đại thiếu, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, bọn ta sốt ruột lắm rồi”“Đúng vậy, Minh Hiên, mau lại đây, bọn ta đều đang chờ ngươi, thật sự là sốt ruột lắm rồi.”

Chương 126: Hai người khác nghe vậy