Tác giả:

Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…

Chương 132: Bây giờ tới lượt ngươi

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Một tiếng va chạm vang lên, Giang Siêu không chỉ ném mũi tên vào trong bình, mà bình còn lắc lư rồi lùi ra sau gần mười centimet.Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Giang Siêu, ai cũng cho rằng mình nhìn lầm rồi.Thăng nhãi này thế mà lại thật sự ném trúng. Nhưng đây. không phải là trọng điểm, trọng điểm là hẳn có thể làm cho bình di chuyển giống như Hoàng Bá Long, thậm chí còn di chuyển xa hơn Hoàng Bá Long.Có lẽ ngay cả Hoàng Bá Long cũng không có năng lực làm được như hẳn.Hoàng Bá Long bịt mắt, không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng khi nghe một tiếng keng, hẳn ta đoán được là Giang Siêu ném trúng.Hắn ta hơi sốt ruột, rồi lại không thể gỡ bịt mắt, bởi vì gỡ là sẽ thua.“Bây giờ tới lượt ngươi.” Đúng lúc này, Giang Siêu nói với giọng điệu lạnh nhạt.Hoàng Bá Long đè nén nỗi khó hiểu vào lòng. Hẳn ta cầm mũi tên, ném ra phía trước theo dự đoán của mình.Khoảng cách mà hẳn ta ném chính là khoảng cách ba centimet mà hắn ta đã làm cho bình di chuyển trong lần ném đầu tiên.Hắn ta tin chắc rằng lần này mũi tên sẽ rơi vào trong bình.Tiếc là khoảnh khắc hẳn ta ném mũi tên ra, mọi người đều lắc đầu, nhìn về phía Hoàng Bá Long với vẻ trêu ghẹo.Cạch!Một tiếng lạch cạch vang lên, không phải là một tiếng leng keng khi mũi tên rơi vào bình. Hoàng Bá Long nảy lên lòng nghỉ ngờ. Rõ ràng là hắn ta ném trúng rồi, vì sao hẳn ta lại không nghe ra được tiếng ném trúng?Hẳn ta rất muốn gỡ bịt mắt ra những vẫn nhịn xuống. Hai tên đàn em bên cạnh hắn ta cũng rất muốn nhắc nhở hắn ta.Nhưng quy tắc đánh cuộc ném thẻ vào bình là bên nào nhắc nhở thì bên đấy tính thua. Trong ánh mắt cảnh cáo của Mộ Dung Minh Hiên, bọn họ chỉ có thể cố nén bực bội và lo lăng.Mũi tên thứ hai do Hoàng Bá Long ném ra năm yên ở vị trí trước bình.“Bây giờ tới lượt ngươi.”Tuy răng không biết mình có ném trúng hay không, nhưng mà Hoàng Bá Long vẫn nói với Giang Siêu.Giang Siêu nhếch môi, ném ra mũi tên thứ hai.Trong ánh mắt chấn động của mọi người, một tiếng keng lại vang lên, và bình lại lùi ra sau mười centimet.Hoàng Bá Long thay đổi sắc mặt, vài lần muốn gỡ bịt mắt xuống, trong lòng nảy lên cảm giác bất an.Có điều, hắn ta vẫn căng da đầu mà ném ra mũi tên thứ ba.Khoảnh khắc mũi tên rơi xuống, lại là một tiếng lạch cạch.Tiếng vang khiến hản ta rất ngạc nhiên. Đáng lẽ mũi tên ném trúng bình phải có tiếng vang leng keng mới đúng. Vì sao hẳn ta ném ra mũi tên thứ nhất có tiếng leng keng, đến hai mũi tên sau lại đều có tiếng lạch cạch?Hản ta khó hiểu mà gỡ bịt mắt xuống. Rốt cuộc đã bản xong ba mũi tên, hắn ta có thể gỡ bịt mắt xuống.

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Một tiếng va chạm vang lên, Giang Siêu không chỉ ném mũi tên vào trong bình, mà bình còn lắc lư rồi lùi ra sau gần mười centimet.Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Giang Siêu, ai cũng cho rằng mình nhìn lầm rồi.Thăng nhãi này thế mà lại thật sự ném trúng. Nhưng đây. không phải là trọng điểm, trọng điểm là hẳn có thể làm cho bình di chuyển giống như Hoàng Bá Long, thậm chí còn di chuyển xa hơn Hoàng Bá Long.Có lẽ ngay cả Hoàng Bá Long cũng không có năng lực làm được như hẳn.Hoàng Bá Long bịt mắt, không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng khi nghe một tiếng keng, hẳn ta đoán được là Giang Siêu ném trúng.Hắn ta hơi sốt ruột, rồi lại không thể gỡ bịt mắt, bởi vì gỡ là sẽ thua.“Bây giờ tới lượt ngươi.” Đúng lúc này, Giang Siêu nói với giọng điệu lạnh nhạt.Hoàng Bá Long đè nén nỗi khó hiểu vào lòng. Hẳn ta cầm mũi tên, ném ra phía trước theo dự đoán của mình.Khoảng cách mà hẳn ta ném chính là khoảng cách ba centimet mà hắn ta đã làm cho bình di chuyển trong lần ném đầu tiên.Hắn ta tin chắc rằng lần này mũi tên sẽ rơi vào trong bình.Tiếc là khoảnh khắc hẳn ta ném mũi tên ra, mọi người đều lắc đầu, nhìn về phía Hoàng Bá Long với vẻ trêu ghẹo.Cạch!Một tiếng lạch cạch vang lên, không phải là một tiếng leng keng khi mũi tên rơi vào bình. Hoàng Bá Long nảy lên lòng nghỉ ngờ. Rõ ràng là hắn ta ném trúng rồi, vì sao hẳn ta lại không nghe ra được tiếng ném trúng?Hẳn ta rất muốn gỡ bịt mắt ra những vẫn nhịn xuống. Hai tên đàn em bên cạnh hắn ta cũng rất muốn nhắc nhở hắn ta.Nhưng quy tắc đánh cuộc ném thẻ vào bình là bên nào nhắc nhở thì bên đấy tính thua. Trong ánh mắt cảnh cáo của Mộ Dung Minh Hiên, bọn họ chỉ có thể cố nén bực bội và lo lăng.Mũi tên thứ hai do Hoàng Bá Long ném ra năm yên ở vị trí trước bình.“Bây giờ tới lượt ngươi.”Tuy răng không biết mình có ném trúng hay không, nhưng mà Hoàng Bá Long vẫn nói với Giang Siêu.Giang Siêu nhếch môi, ném ra mũi tên thứ hai.Trong ánh mắt chấn động của mọi người, một tiếng keng lại vang lên, và bình lại lùi ra sau mười centimet.Hoàng Bá Long thay đổi sắc mặt, vài lần muốn gỡ bịt mắt xuống, trong lòng nảy lên cảm giác bất an.Có điều, hắn ta vẫn căng da đầu mà ném ra mũi tên thứ ba.Khoảnh khắc mũi tên rơi xuống, lại là một tiếng lạch cạch.Tiếng vang khiến hản ta rất ngạc nhiên. Đáng lẽ mũi tên ném trúng bình phải có tiếng vang leng keng mới đúng. Vì sao hẳn ta ném ra mũi tên thứ nhất có tiếng leng keng, đến hai mũi tên sau lại đều có tiếng lạch cạch?Hản ta khó hiểu mà gỡ bịt mắt xuống. Rốt cuộc đã bản xong ba mũi tên, hắn ta có thể gỡ bịt mắt xuống.

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Một tiếng va chạm vang lên, Giang Siêu không chỉ ném mũi tên vào trong bình, mà bình còn lắc lư rồi lùi ra sau gần mười centimet.Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía Giang Siêu, ai cũng cho rằng mình nhìn lầm rồi.Thăng nhãi này thế mà lại thật sự ném trúng. Nhưng đây. không phải là trọng điểm, trọng điểm là hẳn có thể làm cho bình di chuyển giống như Hoàng Bá Long, thậm chí còn di chuyển xa hơn Hoàng Bá Long.Có lẽ ngay cả Hoàng Bá Long cũng không có năng lực làm được như hẳn.Hoàng Bá Long bịt mắt, không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng khi nghe một tiếng keng, hẳn ta đoán được là Giang Siêu ném trúng.Hắn ta hơi sốt ruột, rồi lại không thể gỡ bịt mắt, bởi vì gỡ là sẽ thua.“Bây giờ tới lượt ngươi.” Đúng lúc này, Giang Siêu nói với giọng điệu lạnh nhạt.Hoàng Bá Long đè nén nỗi khó hiểu vào lòng. Hẳn ta cầm mũi tên, ném ra phía trước theo dự đoán của mình.Khoảng cách mà hẳn ta ném chính là khoảng cách ba centimet mà hắn ta đã làm cho bình di chuyển trong lần ném đầu tiên.Hắn ta tin chắc rằng lần này mũi tên sẽ rơi vào trong bình.Tiếc là khoảnh khắc hẳn ta ném mũi tên ra, mọi người đều lắc đầu, nhìn về phía Hoàng Bá Long với vẻ trêu ghẹo.Cạch!Một tiếng lạch cạch vang lên, không phải là một tiếng leng keng khi mũi tên rơi vào bình. Hoàng Bá Long nảy lên lòng nghỉ ngờ. Rõ ràng là hắn ta ném trúng rồi, vì sao hẳn ta lại không nghe ra được tiếng ném trúng?Hẳn ta rất muốn gỡ bịt mắt ra những vẫn nhịn xuống. Hai tên đàn em bên cạnh hắn ta cũng rất muốn nhắc nhở hắn ta.Nhưng quy tắc đánh cuộc ném thẻ vào bình là bên nào nhắc nhở thì bên đấy tính thua. Trong ánh mắt cảnh cáo của Mộ Dung Minh Hiên, bọn họ chỉ có thể cố nén bực bội và lo lăng.Mũi tên thứ hai do Hoàng Bá Long ném ra năm yên ở vị trí trước bình.“Bây giờ tới lượt ngươi.”Tuy răng không biết mình có ném trúng hay không, nhưng mà Hoàng Bá Long vẫn nói với Giang Siêu.Giang Siêu nhếch môi, ném ra mũi tên thứ hai.Trong ánh mắt chấn động của mọi người, một tiếng keng lại vang lên, và bình lại lùi ra sau mười centimet.Hoàng Bá Long thay đổi sắc mặt, vài lần muốn gỡ bịt mắt xuống, trong lòng nảy lên cảm giác bất an.Có điều, hắn ta vẫn căng da đầu mà ném ra mũi tên thứ ba.Khoảnh khắc mũi tên rơi xuống, lại là một tiếng lạch cạch.Tiếng vang khiến hản ta rất ngạc nhiên. Đáng lẽ mũi tên ném trúng bình phải có tiếng vang leng keng mới đúng. Vì sao hẳn ta ném ra mũi tên thứ nhất có tiếng leng keng, đến hai mũi tên sau lại đều có tiếng lạch cạch?Hản ta khó hiểu mà gỡ bịt mắt xuống. Rốt cuộc đã bản xong ba mũi tên, hắn ta có thể gỡ bịt mắt xuống.

Chương 132: Bây giờ tới lượt ngươi