Tác giả:

Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…

Chương 138: Còn ngây người ra đây làm gì

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… “Bắt hăn, bổn thiếu muốn hẳn sống không bằng chết!” Hoàng Bá Long lập tức nổi giận, hét to lên.Hai gã đàn ông vạm vỡ chợt bừng tỉnh, lao nhanh về phía Giang Siêu, trên người quanh quẩn mùi máu tươi, ánh mắt tàn nhẫn khiến người xung quanh vô thức sợ hãi.Loại người này chắc chăn dính không ít mạng người, nếu không thì sẽ không toát ra khí thế như thế.Thấy cảnh này, mọi người đều có chút thương hại nhìn về phía Giang Siêu. Có lẽ thằng nhãi này có địa vị nhỏ nhoi gì đó, nhưng rồi cũng bị Hoàng Bá Long dạy dỗ một trận ra trò thôi.Lúc Giang Siêu sắp bị hai gã đàn ông vạm vỡ bắt lấy, Giang Siêu lao nhanh lên trước, không biết là cố ý hay vô tình mà đâm trúng hai gã, khiến hai gã ngã nhào xuống đất.Mọi người cực kì ngạc nhiên, cả buổi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.“Chạy mau! Còn ngây người ra đây làm gì...” Giang Siêu muốn kéo Mộ Dung Minh Hiên chạy đi. Hản không có tâm tình tiếp tục dây dưa với Hoàng Bá Long.Chuyện đã giải quyết xong rồi, đương nhiên là phải chạy thôi, nếu không thì không biết khi nào mới xong.Nhìn bộ dáng kia của Hoàng Bá Long là biết hôm nay gã sẽ không để yên cho Mộ Dung Minh Hiên. Lúc này không chạy thì định lúc nào mới chạy.Có điều, Giang Siêu còn chưa kịp kéo Mộ Dung Minh Hiên thì đột nhiên có người phá cửa, vài gã đàn ông vạm vỡ chạy vào từ bên ngoài.“Thiếu gia, thăng nhãi nào đắc tội với ngươi, bọn ta làm chết hắn...” Hiển nhiên là giọng nói của Hoàng Bá Long dẫn tới sự chú ý của người bên ngoài, khiến khá nhiều người chạy vào.Xem ra là lần này Hoàng Bá Long dẫn tới không ít người. Không biết là gã có ý đồ xấu gì, hay là có ý định bắt cóc hẳn và Mộ Dung Minh Hiên.Giang Siêu vốn định ra tay giải quyết đám người kia, nhưng lại nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này. Trước khi điều tra rõ sự việc, hắn sẽ không để lộ thực lực của mình.Chỉ có một cách để giúp Mộ Dung Minh Hiên thoát khỏi bao vây, đó là hắn tạm thời dẫn đám người kia đi.Hắn lao về phía Mộ Dung Minh Hiên, nhỏ giọng nói bên tai hẳn ta: “Mau về đi, lát nữa ta sẽ tự mình đi vê!”Cùng lúc đó, hẳn lướt nhanh qua Mộ Dung Minh Hiên, kéo Hoàng Bá Long đang ngã trên mặt đất dậy.Hoàng Bá Long sợ hãi hét to. Giang Siêu tát một cái, mạnh tới mức khiến gã ngất xỉu.Giang Siêu kéo Hoàng Bá Long nhảy ra ngoài cửa sổ. Đám người kia thấy vậy liền giận dữ quát: “Mau buông công tử ra! Nếu không thì ngươi chỉ có một con đường chết!”Ngay sau đó, hơn mười gã đàn ông vạm vỡ đuổi theo Giang Siêu, còn Giang Siêu thì kéo Hoàng Bá Long đã ngất xỉu chạy vài phút là thoát khỏi đám người kia.

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… “Bắt hăn, bổn thiếu muốn hẳn sống không bằng chết!” Hoàng Bá Long lập tức nổi giận, hét to lên.Hai gã đàn ông vạm vỡ chợt bừng tỉnh, lao nhanh về phía Giang Siêu, trên người quanh quẩn mùi máu tươi, ánh mắt tàn nhẫn khiến người xung quanh vô thức sợ hãi.Loại người này chắc chăn dính không ít mạng người, nếu không thì sẽ không toát ra khí thế như thế.Thấy cảnh này, mọi người đều có chút thương hại nhìn về phía Giang Siêu. Có lẽ thằng nhãi này có địa vị nhỏ nhoi gì đó, nhưng rồi cũng bị Hoàng Bá Long dạy dỗ một trận ra trò thôi.Lúc Giang Siêu sắp bị hai gã đàn ông vạm vỡ bắt lấy, Giang Siêu lao nhanh lên trước, không biết là cố ý hay vô tình mà đâm trúng hai gã, khiến hai gã ngã nhào xuống đất.Mọi người cực kì ngạc nhiên, cả buổi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.“Chạy mau! Còn ngây người ra đây làm gì...” Giang Siêu muốn kéo Mộ Dung Minh Hiên chạy đi. Hản không có tâm tình tiếp tục dây dưa với Hoàng Bá Long.Chuyện đã giải quyết xong rồi, đương nhiên là phải chạy thôi, nếu không thì không biết khi nào mới xong.Nhìn bộ dáng kia của Hoàng Bá Long là biết hôm nay gã sẽ không để yên cho Mộ Dung Minh Hiên. Lúc này không chạy thì định lúc nào mới chạy.Có điều, Giang Siêu còn chưa kịp kéo Mộ Dung Minh Hiên thì đột nhiên có người phá cửa, vài gã đàn ông vạm vỡ chạy vào từ bên ngoài.“Thiếu gia, thăng nhãi nào đắc tội với ngươi, bọn ta làm chết hắn...” Hiển nhiên là giọng nói của Hoàng Bá Long dẫn tới sự chú ý của người bên ngoài, khiến khá nhiều người chạy vào.Xem ra là lần này Hoàng Bá Long dẫn tới không ít người. Không biết là gã có ý đồ xấu gì, hay là có ý định bắt cóc hẳn và Mộ Dung Minh Hiên.Giang Siêu vốn định ra tay giải quyết đám người kia, nhưng lại nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này. Trước khi điều tra rõ sự việc, hắn sẽ không để lộ thực lực của mình.Chỉ có một cách để giúp Mộ Dung Minh Hiên thoát khỏi bao vây, đó là hắn tạm thời dẫn đám người kia đi.Hắn lao về phía Mộ Dung Minh Hiên, nhỏ giọng nói bên tai hẳn ta: “Mau về đi, lát nữa ta sẽ tự mình đi vê!”Cùng lúc đó, hẳn lướt nhanh qua Mộ Dung Minh Hiên, kéo Hoàng Bá Long đang ngã trên mặt đất dậy.Hoàng Bá Long sợ hãi hét to. Giang Siêu tát một cái, mạnh tới mức khiến gã ngất xỉu.Giang Siêu kéo Hoàng Bá Long nhảy ra ngoài cửa sổ. Đám người kia thấy vậy liền giận dữ quát: “Mau buông công tử ra! Nếu không thì ngươi chỉ có một con đường chết!”Ngay sau đó, hơn mười gã đàn ông vạm vỡ đuổi theo Giang Siêu, còn Giang Siêu thì kéo Hoàng Bá Long đã ngất xỉu chạy vài phút là thoát khỏi đám người kia.

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… “Bắt hăn, bổn thiếu muốn hẳn sống không bằng chết!” Hoàng Bá Long lập tức nổi giận, hét to lên.Hai gã đàn ông vạm vỡ chợt bừng tỉnh, lao nhanh về phía Giang Siêu, trên người quanh quẩn mùi máu tươi, ánh mắt tàn nhẫn khiến người xung quanh vô thức sợ hãi.Loại người này chắc chăn dính không ít mạng người, nếu không thì sẽ không toát ra khí thế như thế.Thấy cảnh này, mọi người đều có chút thương hại nhìn về phía Giang Siêu. Có lẽ thằng nhãi này có địa vị nhỏ nhoi gì đó, nhưng rồi cũng bị Hoàng Bá Long dạy dỗ một trận ra trò thôi.Lúc Giang Siêu sắp bị hai gã đàn ông vạm vỡ bắt lấy, Giang Siêu lao nhanh lên trước, không biết là cố ý hay vô tình mà đâm trúng hai gã, khiến hai gã ngã nhào xuống đất.Mọi người cực kì ngạc nhiên, cả buổi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.“Chạy mau! Còn ngây người ra đây làm gì...” Giang Siêu muốn kéo Mộ Dung Minh Hiên chạy đi. Hản không có tâm tình tiếp tục dây dưa với Hoàng Bá Long.Chuyện đã giải quyết xong rồi, đương nhiên là phải chạy thôi, nếu không thì không biết khi nào mới xong.Nhìn bộ dáng kia của Hoàng Bá Long là biết hôm nay gã sẽ không để yên cho Mộ Dung Minh Hiên. Lúc này không chạy thì định lúc nào mới chạy.Có điều, Giang Siêu còn chưa kịp kéo Mộ Dung Minh Hiên thì đột nhiên có người phá cửa, vài gã đàn ông vạm vỡ chạy vào từ bên ngoài.“Thiếu gia, thăng nhãi nào đắc tội với ngươi, bọn ta làm chết hắn...” Hiển nhiên là giọng nói của Hoàng Bá Long dẫn tới sự chú ý của người bên ngoài, khiến khá nhiều người chạy vào.Xem ra là lần này Hoàng Bá Long dẫn tới không ít người. Không biết là gã có ý đồ xấu gì, hay là có ý định bắt cóc hẳn và Mộ Dung Minh Hiên.Giang Siêu vốn định ra tay giải quyết đám người kia, nhưng lại nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ này. Trước khi điều tra rõ sự việc, hắn sẽ không để lộ thực lực của mình.Chỉ có một cách để giúp Mộ Dung Minh Hiên thoát khỏi bao vây, đó là hắn tạm thời dẫn đám người kia đi.Hắn lao về phía Mộ Dung Minh Hiên, nhỏ giọng nói bên tai hẳn ta: “Mau về đi, lát nữa ta sẽ tự mình đi vê!”Cùng lúc đó, hẳn lướt nhanh qua Mộ Dung Minh Hiên, kéo Hoàng Bá Long đang ngã trên mặt đất dậy.Hoàng Bá Long sợ hãi hét to. Giang Siêu tát một cái, mạnh tới mức khiến gã ngất xỉu.Giang Siêu kéo Hoàng Bá Long nhảy ra ngoài cửa sổ. Đám người kia thấy vậy liền giận dữ quát: “Mau buông công tử ra! Nếu không thì ngươi chỉ có một con đường chết!”Ngay sau đó, hơn mười gã đàn ông vạm vỡ đuổi theo Giang Siêu, còn Giang Siêu thì kéo Hoàng Bá Long đã ngất xỉu chạy vài phút là thoát khỏi đám người kia.

Chương 138: Còn ngây người ra đây làm gì