Tác giả:

Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…

Chương 144: Hắn gật đầu với nàng

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Giang Siêu vừa đàn vừa nói với Tô Nguyệt Nhi: “Tô tiểu thư biết Giang Siêu Giang công tử, chắc là cũng biết Thủy Điệu Ca Đầu, trăng sáng bao lâu có, đúng không? Vậy để tại hạ phối nhạc cho Tô tiểu thư đi. Không biết Tô tiểu thư có bằng lòng thể hiện giọng hát của mình lần nữa không?”Nghe vậy, đôi mắt Tô Nguyệt Nhi sáng bừng lên. Nhìn bộ dáng của nàng, có vẻ là nàng rất thích thơ từ và âm nhạc.Giang Siêu đàn du dương dễ nghe, cách gảy đàn điêu luyện hơn cả nàng. Nàng nghe mà đôi mắt sáng lấp lánh.Giang Siêu nhanh chóng đàn xong cả bài. Lúc này, hắn dừng đàn, quay đầu lại hỏi ý của Tô Nguyệt Nhi.Thấy ánh mắt của Giang Siêu, Tô Nguyệt Nhi lập tức lộ vẻ vui sướng, gật mạnh đầu.Tuy rằng nàng chưa từng hát giai điệu này, nhưng với một người ngâm mình trong đàn hát nhiều năm như nàng mà nói là không khó để hát phối đàn một bài thơ quen thuộc.Thậm chí khi Giang Siêu đàn xong lần thứ nhất, nàng đã có thể nằm được nhịp điệu, nhẹ nhàng ngân nga vài câu.Nghe nàng ngân nga câu hát, Giang Siêu thầm khen ngợi thiên phú của Tô Nguyệt Nhi.Hắn gật đầu với nàng, bắt đầu gảy tiếng đàn đầu tiên.Tô Nguyệt Nhi vội vàng hát theo. Ngay từ đầu, Giang Siêu đàn hơi chậm, rốt cuộc dù thiên phú của Tô Nguyệt Nhi có cao hơn nữa thì cũng không thể vừa nghe là biết hết.Theo tiếng đàn dần vang, nàng càng lúc càng quen thuộc: nhịp đàn, càng lúc càng hát trôi chảy, thậm chí giọng điệu còn có vẻ vui sướng.Nàng không kiềm được cất cao tiếng hát vài phần. Toàn bộ Minh Nguyệt Lâu lại nghe được tiếng hát êm tai của nàng, bản nhạc tuyệt vời chợt xuất hiện, và cả bài thơ nghe nhiều nên thuộc kia nữa.“Trăng sáng bao giờ có? Nâng chén hỏi trời cao. Chẳng hay trên đây cung khuyết. Đêm đó nhăm năm nao? Rắp định cưỡi mây lên đến. Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc. Cao ngất lạnh lùng sao?”Mọi người nghe một cách say mê. Bọn họ dường như không thể ngờ rằng bài thơ kia còn có thể được hát ra bằng một giọng ca tuyệt vời như vậy.Tô Nguyệt Nhi càng hát càng vui sướng, ánh mắt nhìn về phía Giang Siêu càng lúc càng sáng ngời.Hát xong một bài, Tô Nguyệt Nhi vẫn còn muốn hát nữa.Nàng dường như nghĩ tới gì đó, rồi đột nhiên lấy một cây. sáo từ trên tường đưa cho Giang Siêu.“Giang công tử, có thể hợp tấu một bài không? Công tử muốn bài nào cũng được, ta sẽ tự phối hợp với công tử. À phải rồi, nhất định phải là một bài mới nhé!” Tô Nguyệt Nhi chờ mong mà nhìn Giang Siêu.Trên khuôn mặt non mịn của nàng ánh lên từng tia sáng rung động lòng người. Giang Siêu ngơ ngẩn nhìn về phía nàng, hơi thay đổi ánh mắt.

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Giang Siêu vừa đàn vừa nói với Tô Nguyệt Nhi: “Tô tiểu thư biết Giang Siêu Giang công tử, chắc là cũng biết Thủy Điệu Ca Đầu, trăng sáng bao lâu có, đúng không? Vậy để tại hạ phối nhạc cho Tô tiểu thư đi. Không biết Tô tiểu thư có bằng lòng thể hiện giọng hát của mình lần nữa không?”Nghe vậy, đôi mắt Tô Nguyệt Nhi sáng bừng lên. Nhìn bộ dáng của nàng, có vẻ là nàng rất thích thơ từ và âm nhạc.Giang Siêu đàn du dương dễ nghe, cách gảy đàn điêu luyện hơn cả nàng. Nàng nghe mà đôi mắt sáng lấp lánh.Giang Siêu nhanh chóng đàn xong cả bài. Lúc này, hắn dừng đàn, quay đầu lại hỏi ý của Tô Nguyệt Nhi.Thấy ánh mắt của Giang Siêu, Tô Nguyệt Nhi lập tức lộ vẻ vui sướng, gật mạnh đầu.Tuy rằng nàng chưa từng hát giai điệu này, nhưng với một người ngâm mình trong đàn hát nhiều năm như nàng mà nói là không khó để hát phối đàn một bài thơ quen thuộc.Thậm chí khi Giang Siêu đàn xong lần thứ nhất, nàng đã có thể nằm được nhịp điệu, nhẹ nhàng ngân nga vài câu.Nghe nàng ngân nga câu hát, Giang Siêu thầm khen ngợi thiên phú của Tô Nguyệt Nhi.Hắn gật đầu với nàng, bắt đầu gảy tiếng đàn đầu tiên.Tô Nguyệt Nhi vội vàng hát theo. Ngay từ đầu, Giang Siêu đàn hơi chậm, rốt cuộc dù thiên phú của Tô Nguyệt Nhi có cao hơn nữa thì cũng không thể vừa nghe là biết hết.Theo tiếng đàn dần vang, nàng càng lúc càng quen thuộc: nhịp đàn, càng lúc càng hát trôi chảy, thậm chí giọng điệu còn có vẻ vui sướng.Nàng không kiềm được cất cao tiếng hát vài phần. Toàn bộ Minh Nguyệt Lâu lại nghe được tiếng hát êm tai của nàng, bản nhạc tuyệt vời chợt xuất hiện, và cả bài thơ nghe nhiều nên thuộc kia nữa.“Trăng sáng bao giờ có? Nâng chén hỏi trời cao. Chẳng hay trên đây cung khuyết. Đêm đó nhăm năm nao? Rắp định cưỡi mây lên đến. Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc. Cao ngất lạnh lùng sao?”Mọi người nghe một cách say mê. Bọn họ dường như không thể ngờ rằng bài thơ kia còn có thể được hát ra bằng một giọng ca tuyệt vời như vậy.Tô Nguyệt Nhi càng hát càng vui sướng, ánh mắt nhìn về phía Giang Siêu càng lúc càng sáng ngời.Hát xong một bài, Tô Nguyệt Nhi vẫn còn muốn hát nữa.Nàng dường như nghĩ tới gì đó, rồi đột nhiên lấy một cây. sáo từ trên tường đưa cho Giang Siêu.“Giang công tử, có thể hợp tấu một bài không? Công tử muốn bài nào cũng được, ta sẽ tự phối hợp với công tử. À phải rồi, nhất định phải là một bài mới nhé!” Tô Nguyệt Nhi chờ mong mà nhìn Giang Siêu.Trên khuôn mặt non mịn của nàng ánh lên từng tia sáng rung động lòng người. Giang Siêu ngơ ngẩn nhìn về phía nàng, hơi thay đổi ánh mắt.

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Giang Siêu vừa đàn vừa nói với Tô Nguyệt Nhi: “Tô tiểu thư biết Giang Siêu Giang công tử, chắc là cũng biết Thủy Điệu Ca Đầu, trăng sáng bao lâu có, đúng không? Vậy để tại hạ phối nhạc cho Tô tiểu thư đi. Không biết Tô tiểu thư có bằng lòng thể hiện giọng hát của mình lần nữa không?”Nghe vậy, đôi mắt Tô Nguyệt Nhi sáng bừng lên. Nhìn bộ dáng của nàng, có vẻ là nàng rất thích thơ từ và âm nhạc.Giang Siêu đàn du dương dễ nghe, cách gảy đàn điêu luyện hơn cả nàng. Nàng nghe mà đôi mắt sáng lấp lánh.Giang Siêu nhanh chóng đàn xong cả bài. Lúc này, hắn dừng đàn, quay đầu lại hỏi ý của Tô Nguyệt Nhi.Thấy ánh mắt của Giang Siêu, Tô Nguyệt Nhi lập tức lộ vẻ vui sướng, gật mạnh đầu.Tuy rằng nàng chưa từng hát giai điệu này, nhưng với một người ngâm mình trong đàn hát nhiều năm như nàng mà nói là không khó để hát phối đàn một bài thơ quen thuộc.Thậm chí khi Giang Siêu đàn xong lần thứ nhất, nàng đã có thể nằm được nhịp điệu, nhẹ nhàng ngân nga vài câu.Nghe nàng ngân nga câu hát, Giang Siêu thầm khen ngợi thiên phú của Tô Nguyệt Nhi.Hắn gật đầu với nàng, bắt đầu gảy tiếng đàn đầu tiên.Tô Nguyệt Nhi vội vàng hát theo. Ngay từ đầu, Giang Siêu đàn hơi chậm, rốt cuộc dù thiên phú của Tô Nguyệt Nhi có cao hơn nữa thì cũng không thể vừa nghe là biết hết.Theo tiếng đàn dần vang, nàng càng lúc càng quen thuộc: nhịp đàn, càng lúc càng hát trôi chảy, thậm chí giọng điệu còn có vẻ vui sướng.Nàng không kiềm được cất cao tiếng hát vài phần. Toàn bộ Minh Nguyệt Lâu lại nghe được tiếng hát êm tai của nàng, bản nhạc tuyệt vời chợt xuất hiện, và cả bài thơ nghe nhiều nên thuộc kia nữa.“Trăng sáng bao giờ có? Nâng chén hỏi trời cao. Chẳng hay trên đây cung khuyết. Đêm đó nhăm năm nao? Rắp định cưỡi mây lên đến. Chỉ sợ lầu quỳnh điện ngọc. Cao ngất lạnh lùng sao?”Mọi người nghe một cách say mê. Bọn họ dường như không thể ngờ rằng bài thơ kia còn có thể được hát ra bằng một giọng ca tuyệt vời như vậy.Tô Nguyệt Nhi càng hát càng vui sướng, ánh mắt nhìn về phía Giang Siêu càng lúc càng sáng ngời.Hát xong một bài, Tô Nguyệt Nhi vẫn còn muốn hát nữa.Nàng dường như nghĩ tới gì đó, rồi đột nhiên lấy một cây. sáo từ trên tường đưa cho Giang Siêu.“Giang công tử, có thể hợp tấu một bài không? Công tử muốn bài nào cũng được, ta sẽ tự phối hợp với công tử. À phải rồi, nhất định phải là một bài mới nhé!” Tô Nguyệt Nhi chờ mong mà nhìn Giang Siêu.Trên khuôn mặt non mịn của nàng ánh lên từng tia sáng rung động lòng người. Giang Siêu ngơ ngẩn nhìn về phía nàng, hơi thay đổi ánh mắt.

Chương 144: Hắn gật đầu với nàng