Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…
Chương 162: Vậy chúng ta cùng đi đi
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Hắn đi để làm việc quan trọng chứ không phải đi chơi.Nhưng nếu bọn họ đã lên tiếng mà Giang Siêu lại từ chối, có lẽ hai người này nghĩ lung tung.“Vậy chúng ta cùng đi đi!” Giang Siêu gật đầu với Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình.Hai người nghe vậy thì vui ngay, Mộ Dung Chỉ Tình vội vàng bảo Phúc thúc chuẩn bị xe ngựa và đồ đạc cho tiết Thanh Minh.Mộ Dung Minh Hiên thì tung tăng chạy tới tự mình chuẩn bị, xem ra tiểu tử này cũng muốn đi hóng hớt.Trên xe ngựa, Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, trên mặt lộ ra cảm xúc khác thường, nàng dùng khuôn mặt quyến rũ nhìn Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết."Nếu hai vị tỷ tỷ muốn đi, Nguyệt Nhi vô cùng hoan nghênh. Không băng chúng ta ngồi chung một xe ngựa đi? Dù sao xe ngựa này cũng lớn, muốn đi đạp thanh thì đương nhiên nên đi càng sớm càng tốt, nếu đi quá muộn, ta sợ sẽ không kịp"Vẻ mặt quyến rũ của nàng khiến Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đều hơi thất thần. Nhưng khi tỉnh táo lại, ánh mắt của hai người dần trở nên đề phòng hơn.Hai người không hề tỏ ra khiêm nhường, trực tiếp đi tới, không đợi Giang Siêu lên xe đã một trước một sau ngồi vào xe.Hai người kẹp Tô Nguyệt Nhi ở bên trong, để Giang Siêu ở bên ngoài.Thần thái của hai nàng giống hệt gà mái bảo vệ thức ăn.Tô Nguyệt Nhi có chút kinh ngạc nhìn hai nàng, rồi nhanh chóng che miệng cười trộm.“Hai vị tỷ tỷ đây sợ ta ăn thịt Giang tiên sinh sao? Yên †âm, nếu ta muốn ăn thịt hẳn, hai người không cản được ta đầu... Nếu các ngươi nói muốn ăn thì phải tranh thủ ăn sớm, để ta nhanh chân giành trước thì không còn phần nữa đâu Ha ha...Tô Nguyệt Nhi cười khẽ, lời nói thẳng thản của nàng khiến Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình đỏ mặt, nhất thời không biết nên đáp thế nào.So với Tô Nguyệt Nhi lớn lên trong thanh lâu, hai đại tiểu thư này bảo thủ hơn rất nhiều, làm sao có thể nói lại được."Hừ... Vô liêm sỉ... Bổn tiểu thư mặc kệ ngươi." Mặt Mộ Dung Chỉ Tình đỏ bừng, nàng ta khẽ mắng.Tống Ninh Tuyết xấu hổ đến mức không biết nên nói gì. Nàng nhìn Giang Siêu lên xe, mặt đỏ lên một cách khó hiểu, có chút không dám nhìn Giang Siêu.Nhìn thấy cảnh này, Tô Nguyệt Nhi bật ra tiếng cười khúc khích như tiếng chuông bạc.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Hắn đi để làm việc quan trọng chứ không phải đi chơi.Nhưng nếu bọn họ đã lên tiếng mà Giang Siêu lại từ chối, có lẽ hai người này nghĩ lung tung.“Vậy chúng ta cùng đi đi!” Giang Siêu gật đầu với Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình.Hai người nghe vậy thì vui ngay, Mộ Dung Chỉ Tình vội vàng bảo Phúc thúc chuẩn bị xe ngựa và đồ đạc cho tiết Thanh Minh.Mộ Dung Minh Hiên thì tung tăng chạy tới tự mình chuẩn bị, xem ra tiểu tử này cũng muốn đi hóng hớt.Trên xe ngựa, Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, trên mặt lộ ra cảm xúc khác thường, nàng dùng khuôn mặt quyến rũ nhìn Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết."Nếu hai vị tỷ tỷ muốn đi, Nguyệt Nhi vô cùng hoan nghênh. Không băng chúng ta ngồi chung một xe ngựa đi? Dù sao xe ngựa này cũng lớn, muốn đi đạp thanh thì đương nhiên nên đi càng sớm càng tốt, nếu đi quá muộn, ta sợ sẽ không kịp"Vẻ mặt quyến rũ của nàng khiến Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đều hơi thất thần. Nhưng khi tỉnh táo lại, ánh mắt của hai người dần trở nên đề phòng hơn.Hai người không hề tỏ ra khiêm nhường, trực tiếp đi tới, không đợi Giang Siêu lên xe đã một trước một sau ngồi vào xe.Hai người kẹp Tô Nguyệt Nhi ở bên trong, để Giang Siêu ở bên ngoài.Thần thái của hai nàng giống hệt gà mái bảo vệ thức ăn.Tô Nguyệt Nhi có chút kinh ngạc nhìn hai nàng, rồi nhanh chóng che miệng cười trộm.“Hai vị tỷ tỷ đây sợ ta ăn thịt Giang tiên sinh sao? Yên †âm, nếu ta muốn ăn thịt hẳn, hai người không cản được ta đầu... Nếu các ngươi nói muốn ăn thì phải tranh thủ ăn sớm, để ta nhanh chân giành trước thì không còn phần nữa đâu Ha ha...Tô Nguyệt Nhi cười khẽ, lời nói thẳng thản của nàng khiến Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình đỏ mặt, nhất thời không biết nên đáp thế nào.So với Tô Nguyệt Nhi lớn lên trong thanh lâu, hai đại tiểu thư này bảo thủ hơn rất nhiều, làm sao có thể nói lại được."Hừ... Vô liêm sỉ... Bổn tiểu thư mặc kệ ngươi." Mặt Mộ Dung Chỉ Tình đỏ bừng, nàng ta khẽ mắng.Tống Ninh Tuyết xấu hổ đến mức không biết nên nói gì. Nàng nhìn Giang Siêu lên xe, mặt đỏ lên một cách khó hiểu, có chút không dám nhìn Giang Siêu.Nhìn thấy cảnh này, Tô Nguyệt Nhi bật ra tiếng cười khúc khích như tiếng chuông bạc.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Hắn đi để làm việc quan trọng chứ không phải đi chơi.Nhưng nếu bọn họ đã lên tiếng mà Giang Siêu lại từ chối, có lẽ hai người này nghĩ lung tung.“Vậy chúng ta cùng đi đi!” Giang Siêu gật đầu với Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình.Hai người nghe vậy thì vui ngay, Mộ Dung Chỉ Tình vội vàng bảo Phúc thúc chuẩn bị xe ngựa và đồ đạc cho tiết Thanh Minh.Mộ Dung Minh Hiên thì tung tăng chạy tới tự mình chuẩn bị, xem ra tiểu tử này cũng muốn đi hóng hớt.Trên xe ngựa, Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, trên mặt lộ ra cảm xúc khác thường, nàng dùng khuôn mặt quyến rũ nhìn Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết."Nếu hai vị tỷ tỷ muốn đi, Nguyệt Nhi vô cùng hoan nghênh. Không băng chúng ta ngồi chung một xe ngựa đi? Dù sao xe ngựa này cũng lớn, muốn đi đạp thanh thì đương nhiên nên đi càng sớm càng tốt, nếu đi quá muộn, ta sợ sẽ không kịp"Vẻ mặt quyến rũ của nàng khiến Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đều hơi thất thần. Nhưng khi tỉnh táo lại, ánh mắt của hai người dần trở nên đề phòng hơn.Hai người không hề tỏ ra khiêm nhường, trực tiếp đi tới, không đợi Giang Siêu lên xe đã một trước một sau ngồi vào xe.Hai người kẹp Tô Nguyệt Nhi ở bên trong, để Giang Siêu ở bên ngoài.Thần thái của hai nàng giống hệt gà mái bảo vệ thức ăn.Tô Nguyệt Nhi có chút kinh ngạc nhìn hai nàng, rồi nhanh chóng che miệng cười trộm.“Hai vị tỷ tỷ đây sợ ta ăn thịt Giang tiên sinh sao? Yên †âm, nếu ta muốn ăn thịt hẳn, hai người không cản được ta đầu... Nếu các ngươi nói muốn ăn thì phải tranh thủ ăn sớm, để ta nhanh chân giành trước thì không còn phần nữa đâu Ha ha...Tô Nguyệt Nhi cười khẽ, lời nói thẳng thản của nàng khiến Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình đỏ mặt, nhất thời không biết nên đáp thế nào.So với Tô Nguyệt Nhi lớn lên trong thanh lâu, hai đại tiểu thư này bảo thủ hơn rất nhiều, làm sao có thể nói lại được."Hừ... Vô liêm sỉ... Bổn tiểu thư mặc kệ ngươi." Mặt Mộ Dung Chỉ Tình đỏ bừng, nàng ta khẽ mắng.Tống Ninh Tuyết xấu hổ đến mức không biết nên nói gì. Nàng nhìn Giang Siêu lên xe, mặt đỏ lên một cách khó hiểu, có chút không dám nhìn Giang Siêu.Nhìn thấy cảnh này, Tô Nguyệt Nhi bật ra tiếng cười khúc khích như tiếng chuông bạc.