Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…
Chương 172: Ván thứ hai chúng ta thi vẽ chân dung
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Tất cả mọi người đều nói là Giang Siêu thảng. Cho dù hẳn †a có ngụy biện thì cũng vô dụng và chỉ mất mặt nhiều hơn nữa.“Hừ... đừng đắc ý, mới chỉ là ván thứ nhất thôi, còn có hai ván nữa, chưa biết ai thẳng ai thua đâu.” Hầu Đào hừ lạnh một tiếng, mặt mày đầy vẻ khinh thường.Nghe vậy, Giang Siêu lạnh nhạt nói với hắn ta: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chỉ có ván thứ hai, sẽ không có ván thứ ba.”Giang Siêu vừa dứt lời, Hầu Đào lập tức ngạc nhiên. Nhưng mà hẳn ta cũng hiểu ý trong lời của Giang Siêu.Nếu Giang Siêu lại thẳng thêm một ván thì sẽ không cần so ván thứ ba.Nghĩ vậy, sắc mặt hắn ta càng thêm khó coi. Hơn nữa, trong mắt hẳn ta cũng lộ ra vẻ lo lắng.Giang Siêu có kỹ xảo vẽ tranh lợi hại như vậy, hắn ta thật sự không có năm chắc thẳng được đối phương, chưa kể tới việc Giang Siêu làm thơ cũng rất hay.“Ván thứ hai chúng ta thi vẽ chân dung. Có điều, lần này ngươi tự chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh.” Hầu Đào lạnh lùng nói với Giang Siêu.Hắn ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức bất mãn nhìn hẳn ta. Mọi người đều cảm thấy hản ta keo kiệt, nói đúng hơn là vô sỉ.Bảo Giang Siêu tự chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh? Mẹ nó có khác gì làm khó người ta chứ?Bọn họ là vì vẽ tranh mới đi chơi xuân. Còn Giang Siêu không phải là vì vẽ tranh mới đi chơi xuân. Ngươi bảo hẳn đi đâu tìm dụng cụ vẽ tranh?Thăng nhãi này chắc là muốn lợi dụng sơ hở trong quy tắc để thẳng Giang Siêu một ván. Cả ba cô gái đều lộ vẻ mặt tức giận.Các nàng không ngờ rẵng Hầu Đào lại vô sỉ đến mức như thế. Hắn ta đã không chịu thua thì còn đòi so cái gì?Tống Ninh Tuyết định mở miệng mắng. Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi cũng định nói thay Giang Siêu.Có điều, các nàng còn chưa kịp nói thì Giang Siêu đã lạnh nhạt nói: “Không sao cả. Thật ra thì mấy loại thuốc màu của ngươi ta dùng không thuận tay lắm, không cần cũng được thôi”Hản vừa dứt lời, mọi người đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn về phía hắn, cả buổi không hồi hồn lại được.Hản nói nghiêm túc đấy hả? Hản nói là dùng thuốc màu của người ta không thuận tay lắm? Đã không thuận tay mà mẹ nó ngươi còn vẽ đẹp như vậy sao?Nghe vậy, Hầu Đào tức muốn hộc máu. Hắn ta cảm thấy mặt mình lại bị Giang Siêu tát mạnh một cái.Nhưng nghĩ đến việc Giang Siêu thật sự không cần thuốc màu của mình, hắn ta lại cảm thấy rất vui vẻ. Hắn ta nói không cho Giang Siêu dùng dụng cụ vẽ tranh là vì muốn làm khó Giang Siêu, tốt nhất là làm Giang Siêu cầu xin hắn ta, hắn ta sẽ nhân cơ hội nhục nhã Giang Siêu.Nào ngờ Giang Siêu lại thật sự không cần.Có điều vậy thì càng tốt hơn nữa. Đừng nói Giang Siêu không dùng thuốc màu, dù cho Giang Siêu có dùng thuốc màu thì hắn ta cũng có đủ tự tin để thắng Giang Siêu trong ván thứ hai.Bởi vì sở trường của hắn ta là vẽ chân dung, nhất là chân dung người đẹp. Tuy rằng chưa thể vẽ giống mười phần, nhưng cũng vẽ giống đến bảy tám phần.
Tất cả mọi người đều nói là Giang Siêu thảng. Cho dù hẳn †a có ngụy biện thì cũng vô dụng và chỉ mất mặt nhiều hơn nữa.
“Hừ... đừng đắc ý, mới chỉ là ván thứ nhất thôi, còn có hai ván nữa, chưa biết ai thẳng ai thua đâu.” Hầu Đào hừ lạnh một tiếng, mặt mày đầy vẻ khinh thường.
Nghe vậy, Giang Siêu lạnh nhạt nói với hắn ta: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chỉ có ván thứ hai, sẽ không có ván thứ ba.”
Giang Siêu vừa dứt lời, Hầu Đào lập tức ngạc nhiên. Nhưng mà hẳn ta cũng hiểu ý trong lời của Giang Siêu.
Nếu Giang Siêu lại thẳng thêm một ván thì sẽ không cần so ván thứ ba.
Nghĩ vậy, sắc mặt hắn ta càng thêm khó coi. Hơn nữa, trong mắt hẳn ta cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Giang Siêu có kỹ xảo vẽ tranh lợi hại như vậy, hắn ta thật sự không có năm chắc thẳng được đối phương, chưa kể tới việc Giang Siêu làm thơ cũng rất hay.
“Ván thứ hai chúng ta thi vẽ chân dung. Có điều, lần này ngươi tự chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh.” Hầu Đào lạnh lùng nói với Giang Siêu.
Hắn ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức bất mãn nhìn hẳn ta. Mọi người đều cảm thấy hản ta keo kiệt, nói đúng hơn là vô sỉ.
Bảo Giang Siêu tự chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh? Mẹ nó có khác gì làm khó người ta chứ?
Bọn họ là vì vẽ tranh mới đi chơi xuân. Còn Giang Siêu không phải là vì vẽ tranh mới đi chơi xuân. Ngươi bảo hẳn đi đâu tìm dụng cụ vẽ tranh?
Thăng nhãi này chắc là muốn lợi dụng sơ hở trong quy tắc để thẳng Giang Siêu một ván. Cả ba cô gái đều lộ vẻ mặt tức giận.
Các nàng không ngờ rẵng Hầu Đào lại vô sỉ đến mức như thế. Hắn ta đã không chịu thua thì còn đòi so cái gì?
Tống Ninh Tuyết định mở miệng mắng. Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi cũng định nói thay Giang Siêu.
Có điều, các nàng còn chưa kịp nói thì Giang Siêu đã lạnh nhạt nói: “Không sao cả. Thật ra thì mấy loại thuốc màu của ngươi ta dùng không thuận tay lắm, không cần cũng được thôi”
Hản vừa dứt lời, mọi người đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn về phía hắn, cả buổi không hồi hồn lại được.
Hản nói nghiêm túc đấy hả? Hản nói là dùng thuốc màu của người ta không thuận tay lắm? Đã không thuận tay mà mẹ nó ngươi còn vẽ đẹp như vậy sao?
Nghe vậy, Hầu Đào tức muốn hộc máu. Hắn ta cảm thấy mặt mình lại bị Giang Siêu tát mạnh một cái.
Nhưng nghĩ đến việc Giang Siêu thật sự không cần thuốc màu của mình, hắn ta lại cảm thấy rất vui vẻ. Hắn ta nói không cho Giang Siêu dùng dụng cụ vẽ tranh là vì muốn làm khó Giang Siêu, tốt nhất là làm Giang Siêu cầu xin hắn ta, hắn ta sẽ nhân cơ hội nhục nhã Giang Siêu.
Nào ngờ Giang Siêu lại thật sự không cần.
Có điều vậy thì càng tốt hơn nữa. Đừng nói Giang Siêu không dùng thuốc màu, dù cho Giang Siêu có dùng thuốc màu thì hắn ta cũng có đủ tự tin để thắng Giang Siêu trong ván thứ hai.
Bởi vì sở trường của hắn ta là vẽ chân dung, nhất là chân dung người đẹp. Tuy rằng chưa thể vẽ giống mười phần, nhưng cũng vẽ giống đến bảy tám phần.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Tất cả mọi người đều nói là Giang Siêu thảng. Cho dù hẳn †a có ngụy biện thì cũng vô dụng và chỉ mất mặt nhiều hơn nữa.“Hừ... đừng đắc ý, mới chỉ là ván thứ nhất thôi, còn có hai ván nữa, chưa biết ai thẳng ai thua đâu.” Hầu Đào hừ lạnh một tiếng, mặt mày đầy vẻ khinh thường.Nghe vậy, Giang Siêu lạnh nhạt nói với hắn ta: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, chỉ có ván thứ hai, sẽ không có ván thứ ba.”Giang Siêu vừa dứt lời, Hầu Đào lập tức ngạc nhiên. Nhưng mà hẳn ta cũng hiểu ý trong lời của Giang Siêu.Nếu Giang Siêu lại thẳng thêm một ván thì sẽ không cần so ván thứ ba.Nghĩ vậy, sắc mặt hắn ta càng thêm khó coi. Hơn nữa, trong mắt hẳn ta cũng lộ ra vẻ lo lắng.Giang Siêu có kỹ xảo vẽ tranh lợi hại như vậy, hắn ta thật sự không có năm chắc thẳng được đối phương, chưa kể tới việc Giang Siêu làm thơ cũng rất hay.“Ván thứ hai chúng ta thi vẽ chân dung. Có điều, lần này ngươi tự chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh.” Hầu Đào lạnh lùng nói với Giang Siêu.Hắn ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức bất mãn nhìn hẳn ta. Mọi người đều cảm thấy hản ta keo kiệt, nói đúng hơn là vô sỉ.Bảo Giang Siêu tự chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh? Mẹ nó có khác gì làm khó người ta chứ?Bọn họ là vì vẽ tranh mới đi chơi xuân. Còn Giang Siêu không phải là vì vẽ tranh mới đi chơi xuân. Ngươi bảo hẳn đi đâu tìm dụng cụ vẽ tranh?Thăng nhãi này chắc là muốn lợi dụng sơ hở trong quy tắc để thẳng Giang Siêu một ván. Cả ba cô gái đều lộ vẻ mặt tức giận.Các nàng không ngờ rẵng Hầu Đào lại vô sỉ đến mức như thế. Hắn ta đã không chịu thua thì còn đòi so cái gì?Tống Ninh Tuyết định mở miệng mắng. Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Nguyệt Nhi cũng định nói thay Giang Siêu.Có điều, các nàng còn chưa kịp nói thì Giang Siêu đã lạnh nhạt nói: “Không sao cả. Thật ra thì mấy loại thuốc màu của ngươi ta dùng không thuận tay lắm, không cần cũng được thôi”Hản vừa dứt lời, mọi người đều trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn về phía hắn, cả buổi không hồi hồn lại được.Hản nói nghiêm túc đấy hả? Hản nói là dùng thuốc màu của người ta không thuận tay lắm? Đã không thuận tay mà mẹ nó ngươi còn vẽ đẹp như vậy sao?Nghe vậy, Hầu Đào tức muốn hộc máu. Hắn ta cảm thấy mặt mình lại bị Giang Siêu tát mạnh một cái.Nhưng nghĩ đến việc Giang Siêu thật sự không cần thuốc màu của mình, hắn ta lại cảm thấy rất vui vẻ. Hắn ta nói không cho Giang Siêu dùng dụng cụ vẽ tranh là vì muốn làm khó Giang Siêu, tốt nhất là làm Giang Siêu cầu xin hắn ta, hắn ta sẽ nhân cơ hội nhục nhã Giang Siêu.Nào ngờ Giang Siêu lại thật sự không cần.Có điều vậy thì càng tốt hơn nữa. Đừng nói Giang Siêu không dùng thuốc màu, dù cho Giang Siêu có dùng thuốc màu thì hắn ta cũng có đủ tự tin để thắng Giang Siêu trong ván thứ hai.Bởi vì sở trường của hắn ta là vẽ chân dung, nhất là chân dung người đẹp. Tuy rằng chưa thể vẽ giống mười phần, nhưng cũng vẽ giống đến bảy tám phần.