Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…
Chương 230: Gần vạn dân chạy nạn loạn hết cả lên
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Giang Siêu thấy được hai đám người đang tranh cãi ầm ï với nhau.Một gã thanh niên đang đoạt lương khô trên tay một bà cụ, xung quanh còn có vài người già yếu ngã lăn trên đất, trên mặt trên người đều có vết thương, chắc là bị gã thanh niên kia đánh.Trong đám dân chạy nạn gần như không có thanh niên trai tráng.Hiển nhiên là gã thanh niên kia trà trộn đi vào, rồi nhân cơ hội cướp đoạt lương khô của người khác.Lương khô là do Giang Siêu chia cho dân chạy nạn, để bọn họ ăn trên đường đi, chứ chẳng lẽ lại để bọn họ đói bụng suốt mấy ngày đi đường đến huyện An Ninh.Thấy cảnh gã thanh niên cướp đoạt lương khô, rồi lại bị dân chạy nạn khác ngăn cản, trong mắt Giang Siêu hiện lên vẻ giận dữ.Rõ ràng là một tên thanh niên khỏe mạnh, lại không biết tay làm hàm nhai, đi cướp đoạt đồ ăn của người già phụ nữ và trẻ em, thật sự là đáng chết.Hắn đi lên đá ra một chân, đối phương ngã lăn ra đất.Lúc hắn định đi lên đá thêm một chân nữa, thì trong đám người có người hô lớn lên: “Quan lão gia đánh người, giết người rồi... mọi người chạy mau...Không chỉ có một người la hét, mà còn có nhiều người liên tục la hét, lập tức khiến cho đám người trở nên hỗn loạn.Những dân chạy nạn chưa hiểu chân tướng sự việc lập tức hoảng loạn chạy trốn lung tung.Gần vạn dân chạy nạn loạn hết cả lên.May mà đa số người đều là già yếu, không gây tổn thương nhiều cho người xung quanh.Nếu đa số là thanh niên trai tráng thì nói không chừng xế xảy ra sự kiện giãm đạp, có khi còn chết cả chục cả trăm người.Giang Siêu biết có người muốn nhân cơ hội gây hỗn loạn. Trong mắt hắn hiện lên sát ý.Hắn nhìn quanh tìm gã thanh niên mới đoạt đồ ăn, không biết gã đã chạy đi đâu nữa.Nhìn đám người chạy lung tung khắp nơi, trong nhất thời Giang Siêu không biết nên làm gì để bọn họ yên tĩnh lại.Đúng lúc này, phía bên phải có hai người cầm dao đâm về phía Giang Siêu.Giang Siêu không chú ý đến bên này, lại thêm đám người hỗn loạn ầm ï, nhất thời không phát hiện có người đang đâm về phía hắn.Mộ Dung Chỉ Tình ở bên cạnh vừa lúc thấy dao sắp đâm trúng hắn thì sợ hãi hét lên rồi vô thức đi lên chặn lại.Giang Siêu bị tiếng hét của nàng làm cho giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn.Lúc này, hai người kia đã đi tới phía sau hắn, dao cũng đâm tới rồi.Có điều, dao đã bị Mộ Dung Chỉ Tình dùng cơ thể chặn lại.Máu tươi tung tóe trước người, Mộ Dung Chỉ Tình bị một trong hai con dao đâm trúng.Thấy một con dao khác lại sắp đâm trúng nàng, Giang Siêu đá một chân ra.
Giang Siêu thấy được hai đám người đang tranh cãi ầm ï với nhau.
Một gã thanh niên đang đoạt lương khô trên tay một bà cụ, xung quanh còn có vài người già yếu ngã lăn trên đất, trên mặt trên người đều có vết thương, chắc là bị gã thanh niên kia đánh.
Trong đám dân chạy nạn gần như không có thanh niên trai tráng.
Hiển nhiên là gã thanh niên kia trà trộn đi vào, rồi nhân cơ hội cướp đoạt lương khô của người khác.
Lương khô là do Giang Siêu chia cho dân chạy nạn, để bọn họ ăn trên đường đi, chứ chẳng lẽ lại để bọn họ đói bụng suốt mấy ngày đi đường đến huyện An Ninh.
Thấy cảnh gã thanh niên cướp đoạt lương khô, rồi lại bị dân chạy nạn khác ngăn cản, trong mắt Giang Siêu hiện lên vẻ giận dữ.
Rõ ràng là một tên thanh niên khỏe mạnh, lại không biết tay làm hàm nhai, đi cướp đoạt đồ ăn của người già phụ nữ và trẻ em, thật sự là đáng chết.
Hắn đi lên đá ra một chân, đối phương ngã lăn ra đất.
Lúc hắn định đi lên đá thêm một chân nữa, thì trong đám người có người hô lớn lên: “Quan lão gia đánh người, giết người rồi... mọi người chạy mau...
Không chỉ có một người la hét, mà còn có nhiều người liên tục la hét, lập tức khiến cho đám người trở nên hỗn loạn.
Những dân chạy nạn chưa hiểu chân tướng sự việc lập tức hoảng loạn chạy trốn lung tung.
Gần vạn dân chạy nạn loạn hết cả lên.
May mà đa số người đều là già yếu, không gây tổn thương nhiều cho người xung quanh.
Nếu đa số là thanh niên trai tráng thì nói không chừng xế xảy ra sự kiện giãm đạp, có khi còn chết cả chục cả trăm người.
Giang Siêu biết có người muốn nhân cơ hội gây hỗn loạn. Trong mắt hắn hiện lên sát ý.
Hắn nhìn quanh tìm gã thanh niên mới đoạt đồ ăn, không biết gã đã chạy đi đâu nữa.
Nhìn đám người chạy lung tung khắp nơi, trong nhất thời Giang Siêu không biết nên làm gì để bọn họ yên tĩnh lại.
Đúng lúc này, phía bên phải có hai người cầm dao đâm về phía Giang Siêu.
Giang Siêu không chú ý đến bên này, lại thêm đám người hỗn loạn ầm ï, nhất thời không phát hiện có người đang đâm về phía hắn.
Mộ Dung Chỉ Tình ở bên cạnh vừa lúc thấy dao sắp đâm trúng hắn thì sợ hãi hét lên rồi vô thức đi lên chặn lại.
Giang Siêu bị tiếng hét của nàng làm cho giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn.
Lúc này, hai người kia đã đi tới phía sau hắn, dao cũng đâm tới rồi.
Có điều, dao đã bị Mộ Dung Chỉ Tình dùng cơ thể chặn lại.
Máu tươi tung tóe trước người, Mộ Dung Chỉ Tình bị một trong hai con dao đâm trúng.
Thấy một con dao khác lại sắp đâm trúng nàng, Giang Siêu đá một chân ra.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Giang Siêu thấy được hai đám người đang tranh cãi ầm ï với nhau.Một gã thanh niên đang đoạt lương khô trên tay một bà cụ, xung quanh còn có vài người già yếu ngã lăn trên đất, trên mặt trên người đều có vết thương, chắc là bị gã thanh niên kia đánh.Trong đám dân chạy nạn gần như không có thanh niên trai tráng.Hiển nhiên là gã thanh niên kia trà trộn đi vào, rồi nhân cơ hội cướp đoạt lương khô của người khác.Lương khô là do Giang Siêu chia cho dân chạy nạn, để bọn họ ăn trên đường đi, chứ chẳng lẽ lại để bọn họ đói bụng suốt mấy ngày đi đường đến huyện An Ninh.Thấy cảnh gã thanh niên cướp đoạt lương khô, rồi lại bị dân chạy nạn khác ngăn cản, trong mắt Giang Siêu hiện lên vẻ giận dữ.Rõ ràng là một tên thanh niên khỏe mạnh, lại không biết tay làm hàm nhai, đi cướp đoạt đồ ăn của người già phụ nữ và trẻ em, thật sự là đáng chết.Hắn đi lên đá ra một chân, đối phương ngã lăn ra đất.Lúc hắn định đi lên đá thêm một chân nữa, thì trong đám người có người hô lớn lên: “Quan lão gia đánh người, giết người rồi... mọi người chạy mau...Không chỉ có một người la hét, mà còn có nhiều người liên tục la hét, lập tức khiến cho đám người trở nên hỗn loạn.Những dân chạy nạn chưa hiểu chân tướng sự việc lập tức hoảng loạn chạy trốn lung tung.Gần vạn dân chạy nạn loạn hết cả lên.May mà đa số người đều là già yếu, không gây tổn thương nhiều cho người xung quanh.Nếu đa số là thanh niên trai tráng thì nói không chừng xế xảy ra sự kiện giãm đạp, có khi còn chết cả chục cả trăm người.Giang Siêu biết có người muốn nhân cơ hội gây hỗn loạn. Trong mắt hắn hiện lên sát ý.Hắn nhìn quanh tìm gã thanh niên mới đoạt đồ ăn, không biết gã đã chạy đi đâu nữa.Nhìn đám người chạy lung tung khắp nơi, trong nhất thời Giang Siêu không biết nên làm gì để bọn họ yên tĩnh lại.Đúng lúc này, phía bên phải có hai người cầm dao đâm về phía Giang Siêu.Giang Siêu không chú ý đến bên này, lại thêm đám người hỗn loạn ầm ï, nhất thời không phát hiện có người đang đâm về phía hắn.Mộ Dung Chỉ Tình ở bên cạnh vừa lúc thấy dao sắp đâm trúng hắn thì sợ hãi hét lên rồi vô thức đi lên chặn lại.Giang Siêu bị tiếng hét của nàng làm cho giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn.Lúc này, hai người kia đã đi tới phía sau hắn, dao cũng đâm tới rồi.Có điều, dao đã bị Mộ Dung Chỉ Tình dùng cơ thể chặn lại.Máu tươi tung tóe trước người, Mộ Dung Chỉ Tình bị một trong hai con dao đâm trúng.Thấy một con dao khác lại sắp đâm trúng nàng, Giang Siêu đá một chân ra.