Tác giả:

Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…

Chương 244: Có điều

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… 'Thương binh tranh thủ đâm thương khi có khe hở. Tất cả đều tiến hành đánh trả một cách có trật tự.Giang Siêu hơi bất ngờ trước loại tình huống này, xem ra bên quân châu phủ có người giỏi chỉ huy.Nếu không thì khi gặp thứ dạng ống sẽ nổ mạnh kia, quân châu phủ đã hoảng loạn hết cả rồiGiang Siêu cũng thấy được thứ dạng ống kia, chắc nó là hàng nhái của mìn tre.Xem ra là hẳn lo lắng không sai, mìn tre quá dễ dàng làm ra, không khó để làm hàng nhái.Có điều, uy lực nổ mạnh của hàng nhái kém hơn rất nhiều so với mìn tre do hẳn làm ra.Chắc là đối phương chưa hiểu hết được nguyên lý chế tạo. Có điều, theo số lần thực hành, khuyết điểm này có thể đền bù được.Tuy rằng quân châu phủ đã ổn định đội hình, nhưng mà mìn tre hàng nhái kia vẫn khiến bọn họ ăn nhiều đau khổ.Có điều, dưới sự chỉ huy của người giỏi, lần nào thương. binh cũng tìm được cơ hội đánh trả, có khi còn có thu hoạch ngoài ý muốn.Lúc này, Giang Siêu phát hiện trên chiếc xe ngựa lớn nhất trong một đoàn xe ngựa, Tống Ninh Tuyết đang ôm Mộ Dung Chỉ Tình vào lòng.Mộ Dung Chỉ Tình đã tỉnh lại, thỉnh thoảng mở miệng nói dì đó.Mà mỗi lần nàng lên tiếng, quân châu phủ đều vừa lúc đổi cách đánh trả.Hiển nhiên, người giỏi chỉ huy đứng sau đám quân châu phủ chính là Mộ Dung Chỉ Tình.Quân châu phủ do Mộ Dung Cung phái tới đều là cấp dưới đáng tin của ông ta.Bọn họ có thể không phục Giang Siêu, nhưng chắc chắn sẽ phục Mộ Dung Chỉ Tình.Trong lúc nguy hiểm, Mộ Dung Chỉ Tình chỉ huy bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ nghe theo lệnh, huống chỉ sự chỉ huy của Mộ Dung Chỉ Tình còn khiến bọn họ ổn định lại.Có điều, cứ tiếp tục như vậy thì bên bọn họ sẽ xảy ra vấn đề.Quân châu phủ đang bảo vệ nạn dân rất muốn đi qua giúp đỡ, nhưng lại bị Mộ Dung Chỉ Tình ngăn cản.Nếu bọn họ đi qua giúp đỡ thì đám cướp sẽ có cơ hội ra tay với nạn dân.Mộ Dung Chỉ Tình biết Giang Siêu coi trọng đám nạn dân kia. Vậy nên nàng ưu tiên bảo vệ bọn họ.Khi quân châu phủ phát hiện có đám cướp đánh lén, Mộ Dung Chỉ Tình đã bị bừng tỉnh dưới tiếng cảnh báo.Nàng bảo Tống Ninh Tuyết ôm nàng đi ra ngoài xem xét tình hình.Thấy quân châu phủ hỗn loạn và đám lưu dân chạy lung tung, nàng vội vàng ra lệnh với tướng lãnh quân châu phủ.Tuy rằng hiện giờ nàng còn rất yếu, nhưng nàng vẫn có thể nói chuyện được.Tướng lãnh không dám làm trái lệnh, vội vàng làm theo lời Mộ Dung Chỉ Tình là lôi kéo lưu dân tụ tập lại một chỗ để dễ dàng bảo vệ.Đám quân châu phủ còn lại thì đánh nhau với đám cướp.Dù vậy, bọn họ vẫn bị đám cướp bao vây. Bởi vì trận hỗn loạn vừa rồi, có khoảng một trăm lưu dân đã chết.Lúc này, trong lòng Mộ Dung Chỉ Tình tràn đầy tự trách.Nàng cảm thấy mình không bảo vệ tốt đám lưu dân, bọn họ đều là người mà Giang Siêu coi trọng.Bên này, Mộ Dung Chỉ Tình tiếp tục chỉ huy quân châu phủ đánh với đám cướp. Bởi vì mệt mỏi, nàng đã bắt đầu mơ mơ màng màng.

'Thương binh tranh thủ đâm thương khi có khe hở. Tất cả đều tiến hành đánh trả một cách có trật tự.

Giang Siêu hơi bất ngờ trước loại tình huống này, xem ra bên quân châu phủ có người giỏi chỉ huy.

Nếu không thì khi gặp thứ dạng ống sẽ nổ mạnh kia, quân châu phủ đã hoảng loạn hết cả rồi

Giang Siêu cũng thấy được thứ dạng ống kia, chắc nó là hàng nhái của mìn tre.

Xem ra là hẳn lo lắng không sai, mìn tre quá dễ dàng làm ra, không khó để làm hàng nhái.

Có điều, uy lực nổ mạnh của hàng nhái kém hơn rất nhiều so với mìn tre do hẳn làm ra.

Chắc là đối phương chưa hiểu hết được nguyên lý chế tạo. Có điều, theo số lần thực hành, khuyết điểm này có thể đền bù được.

Tuy rằng quân châu phủ đã ổn định đội hình, nhưng mà mìn tre hàng nhái kia vẫn khiến bọn họ ăn nhiều đau khổ.

Có điều, dưới sự chỉ huy của người giỏi, lần nào thương. binh cũng tìm được cơ hội đánh trả, có khi còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Lúc này, Giang Siêu phát hiện trên chiếc xe ngựa lớn nhất trong một đoàn xe ngựa, Tống Ninh Tuyết đang ôm Mộ Dung Chỉ Tình vào lòng.

Mộ Dung Chỉ Tình đã tỉnh lại, thỉnh thoảng mở miệng nói dì đó.

Mà mỗi lần nàng lên tiếng, quân châu phủ đều vừa lúc đổi cách đánh trả.

Hiển nhiên, người giỏi chỉ huy đứng sau đám quân châu phủ chính là Mộ Dung Chỉ Tình.

Quân châu phủ do Mộ Dung Cung phái tới đều là cấp dưới đáng tin của ông ta.

Bọn họ có thể không phục Giang Siêu, nhưng chắc chắn sẽ phục Mộ Dung Chỉ Tình.

Trong lúc nguy hiểm, Mộ Dung Chỉ Tình chỉ huy bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ nghe theo lệnh, huống chỉ sự chỉ huy của Mộ Dung Chỉ Tình còn khiến bọn họ ổn định lại.

Có điều, cứ tiếp tục như vậy thì bên bọn họ sẽ xảy ra vấn đề.

Quân châu phủ đang bảo vệ nạn dân rất muốn đi qua giúp đỡ, nhưng lại bị Mộ Dung Chỉ Tình ngăn cản.

Nếu bọn họ đi qua giúp đỡ thì đám cướp sẽ có cơ hội ra tay với nạn dân.

Mộ Dung Chỉ Tình biết Giang Siêu coi trọng đám nạn dân kia. Vậy nên nàng ưu tiên bảo vệ bọn họ.

Khi quân châu phủ phát hiện có đám cướp đánh lén, Mộ Dung Chỉ Tình đã bị bừng tỉnh dưới tiếng cảnh báo.

Nàng bảo Tống Ninh Tuyết ôm nàng đi ra ngoài xem xét tình hình.

Thấy quân châu phủ hỗn loạn và đám lưu dân chạy lung tung, nàng vội vàng ra lệnh với tướng lãnh quân châu phủ.

Tuy rằng hiện giờ nàng còn rất yếu, nhưng nàng vẫn có thể nói chuyện được.

Tướng lãnh không dám làm trái lệnh, vội vàng làm theo lời Mộ Dung Chỉ Tình là lôi kéo lưu dân tụ tập lại một chỗ để dễ dàng bảo vệ.

Đám quân châu phủ còn lại thì đánh nhau với đám cướp.

Dù vậy, bọn họ vẫn bị đám cướp bao vây. Bởi vì trận hỗn loạn vừa rồi, có khoảng một trăm lưu dân đã chết.

Lúc này, trong lòng Mộ Dung Chỉ Tình tràn đầy tự trách.

Nàng cảm thấy mình không bảo vệ tốt đám lưu dân, bọn họ đều là người mà Giang Siêu coi trọng.

Bên này, Mộ Dung Chỉ Tình tiếp tục chỉ huy quân châu phủ đánh với đám cướp. Bởi vì mệt mỏi, nàng đã bắt đầu mơ mơ màng màng.

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… 'Thương binh tranh thủ đâm thương khi có khe hở. Tất cả đều tiến hành đánh trả một cách có trật tự.Giang Siêu hơi bất ngờ trước loại tình huống này, xem ra bên quân châu phủ có người giỏi chỉ huy.Nếu không thì khi gặp thứ dạng ống sẽ nổ mạnh kia, quân châu phủ đã hoảng loạn hết cả rồiGiang Siêu cũng thấy được thứ dạng ống kia, chắc nó là hàng nhái của mìn tre.Xem ra là hẳn lo lắng không sai, mìn tre quá dễ dàng làm ra, không khó để làm hàng nhái.Có điều, uy lực nổ mạnh của hàng nhái kém hơn rất nhiều so với mìn tre do hẳn làm ra.Chắc là đối phương chưa hiểu hết được nguyên lý chế tạo. Có điều, theo số lần thực hành, khuyết điểm này có thể đền bù được.Tuy rằng quân châu phủ đã ổn định đội hình, nhưng mà mìn tre hàng nhái kia vẫn khiến bọn họ ăn nhiều đau khổ.Có điều, dưới sự chỉ huy của người giỏi, lần nào thương. binh cũng tìm được cơ hội đánh trả, có khi còn có thu hoạch ngoài ý muốn.Lúc này, Giang Siêu phát hiện trên chiếc xe ngựa lớn nhất trong một đoàn xe ngựa, Tống Ninh Tuyết đang ôm Mộ Dung Chỉ Tình vào lòng.Mộ Dung Chỉ Tình đã tỉnh lại, thỉnh thoảng mở miệng nói dì đó.Mà mỗi lần nàng lên tiếng, quân châu phủ đều vừa lúc đổi cách đánh trả.Hiển nhiên, người giỏi chỉ huy đứng sau đám quân châu phủ chính là Mộ Dung Chỉ Tình.Quân châu phủ do Mộ Dung Cung phái tới đều là cấp dưới đáng tin của ông ta.Bọn họ có thể không phục Giang Siêu, nhưng chắc chắn sẽ phục Mộ Dung Chỉ Tình.Trong lúc nguy hiểm, Mộ Dung Chỉ Tình chỉ huy bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ nghe theo lệnh, huống chỉ sự chỉ huy của Mộ Dung Chỉ Tình còn khiến bọn họ ổn định lại.Có điều, cứ tiếp tục như vậy thì bên bọn họ sẽ xảy ra vấn đề.Quân châu phủ đang bảo vệ nạn dân rất muốn đi qua giúp đỡ, nhưng lại bị Mộ Dung Chỉ Tình ngăn cản.Nếu bọn họ đi qua giúp đỡ thì đám cướp sẽ có cơ hội ra tay với nạn dân.Mộ Dung Chỉ Tình biết Giang Siêu coi trọng đám nạn dân kia. Vậy nên nàng ưu tiên bảo vệ bọn họ.Khi quân châu phủ phát hiện có đám cướp đánh lén, Mộ Dung Chỉ Tình đã bị bừng tỉnh dưới tiếng cảnh báo.Nàng bảo Tống Ninh Tuyết ôm nàng đi ra ngoài xem xét tình hình.Thấy quân châu phủ hỗn loạn và đám lưu dân chạy lung tung, nàng vội vàng ra lệnh với tướng lãnh quân châu phủ.Tuy rằng hiện giờ nàng còn rất yếu, nhưng nàng vẫn có thể nói chuyện được.Tướng lãnh không dám làm trái lệnh, vội vàng làm theo lời Mộ Dung Chỉ Tình là lôi kéo lưu dân tụ tập lại một chỗ để dễ dàng bảo vệ.Đám quân châu phủ còn lại thì đánh nhau với đám cướp.Dù vậy, bọn họ vẫn bị đám cướp bao vây. Bởi vì trận hỗn loạn vừa rồi, có khoảng một trăm lưu dân đã chết.Lúc này, trong lòng Mộ Dung Chỉ Tình tràn đầy tự trách.Nàng cảm thấy mình không bảo vệ tốt đám lưu dân, bọn họ đều là người mà Giang Siêu coi trọng.Bên này, Mộ Dung Chỉ Tình tiếp tục chỉ huy quân châu phủ đánh với đám cướp. Bởi vì mệt mỏi, nàng đã bắt đầu mơ mơ màng màng.

Chương 244: Có điều