Tác giả:

Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…

Chương 338: Hắn có ấn tượng tốt

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Những người khác trong tộc Dạ Lang cũng rất không nỡ xa Giang Siêu.Lần này Giang Siêu đi rồi, không biết khi nào mới có thể trở về.Hơn nữa, mọi người nghe nói triều định biết Giang Siêu có †ư quân, cũng biết hoàng đế chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Giang Siêu.Không biết là Giang Siêu có thể tự bảo vệ mình trước hoàng đế hay không.Nhưng thấy Giang Siêu không lo lắng, bọn họ cũng biết là Giang Siêu đã có tính toán rồi.Mọi người nói thêm vài câu quan tâm nhau rồi đưa Giang Siêu lên thuyền.Mái chèo chèo nước, thuyền lớn lướt đi. Giang Siêu phất tay chào tạm biệt mọi người.Thấy Đông Ly Nguyệt vẫn cứ nhìn theo mình mãi, trong lòng hắn hơi khó chịu.Nói ra thì cảm giác của hắn đối với Đông Ly Nguyệt là rất phức tạp, yêu thì chưa tới mức, nhưng không yêu thì lại không phải.Hắn có ấn tượng tốt về Đông Ly Nguyệt, cộng thêm tình cảm nồng nhiệt của Đông Ly Nguyệt, khiến hắn không thể từ chối nàng.Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì mọi thứ của Giang Siêu tại tộc Dạ Lang đều cần Đông Ly Nguyệt.Hắn ít nhiều gì cũng có lòng lợi dụng Đông Ly Nguyệt.Nhưng hắn cũng dần dần thêm vào tình cảm dành cho nàng, tuy rằng tình cảm không nhiều như Tô Miên Miên, nhưng cũng không kém bao nhiêu.Khi bến tàu ra khỏi tâm mắt, Giang Siêu vẫn có thể thấy được Đông Ly Nguyệt còn đứng trên bến tàu nhìn về phía hắn.Trong lòng Giang Siêu tràn đầy phức tạp, rồi từ từ nảy lên cảm giác ấm áp.Giang Siêu thu lại nỗi buồn ly biệt.Nhìn thuyền lướt đi với tốc độ rất chậm nhờ vào lực đẩy của mái chèo, trong mắt hắn hiện lên ý cười.Chờ lúc kỹ thuật hơi nước hoàn thiện là có thể cải tạo tàu thành tàu hơi nước.Khi ấy không cần phải dùng sức người để đẩy thuyền đi nữa.Lúc Giang Siêu trở lại thôn Kháo Sơn, Đông Ly Ưng nói với Giang Siêu là thánh chỉ của hoàng đế tới rồi, lại còn tới đã được hai ngày.Mấy ngày nay Giang Siêu vẫn luôn ở tộc Dạ Lang nên không thể tiếp chỉ.Mà người khác lại không dám tiếp chỉ, đành phải sắp xếp thái giám đưa thánh chỉ chờ ở huyện An Ninh.Không thể làm hoàng đế biết tình huống bên thôn Kháo Sơn. Vậy nên Tống Ninh Tuyết không đưa thái giám đến thôn Kháo Sơn.Lưu Thành Chỉ đã trở thành huyện lệnh lại luôn nghe theo lời Tống Ninh Tuyết và Giang Siêu.Còn Thiết Ưng thì đã trở thành huyện úy. Có thể nói, hiện nay bọn họ đều là người đáng tin của Giang Siêu.Khi thái giám vừa đưa thánh chỉ đến huyện An Ninh, bọn họ liền thông báo cho Tống Ninh Tuyết.Nhưng lúc ấy Giang Siêu đang ở tộc Dạ Lang. Tống Ninh Tuyết biết Giang Siêu có việc cần làm nên không cho người đi làm phiền Giang Siêu.Dù sao cũng chỉ là một thánh chỉ mà thôi, để thái giám chờ vài ngày cũng không sao.Huống chỉ trước đó Giang Siêu đã dặn là nếu có thánh chỉ tới thì cứ để bọn họ chờ.Trong toàn bộ Đại Triệu, chắc chỉ có một mình Giang Siêu là dám coi thường thánh chỉ như vậy.Giang Siêu không sốt ruột đi huyện An Ninh tiếp thánh chỉ. Hắn đi phòng thí nghiệm của Giang Vân trước.Lúc này, Giang Vân đang nghiên cứu thuốc nổ không khói theo lời Giang Siêu.

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Những người khác trong tộc Dạ Lang cũng rất không nỡ xa Giang Siêu.Lần này Giang Siêu đi rồi, không biết khi nào mới có thể trở về.Hơn nữa, mọi người nghe nói triều định biết Giang Siêu có †ư quân, cũng biết hoàng đế chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Giang Siêu.Không biết là Giang Siêu có thể tự bảo vệ mình trước hoàng đế hay không.Nhưng thấy Giang Siêu không lo lắng, bọn họ cũng biết là Giang Siêu đã có tính toán rồi.Mọi người nói thêm vài câu quan tâm nhau rồi đưa Giang Siêu lên thuyền.Mái chèo chèo nước, thuyền lớn lướt đi. Giang Siêu phất tay chào tạm biệt mọi người.Thấy Đông Ly Nguyệt vẫn cứ nhìn theo mình mãi, trong lòng hắn hơi khó chịu.Nói ra thì cảm giác của hắn đối với Đông Ly Nguyệt là rất phức tạp, yêu thì chưa tới mức, nhưng không yêu thì lại không phải.Hắn có ấn tượng tốt về Đông Ly Nguyệt, cộng thêm tình cảm nồng nhiệt của Đông Ly Nguyệt, khiến hắn không thể từ chối nàng.Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì mọi thứ của Giang Siêu tại tộc Dạ Lang đều cần Đông Ly Nguyệt.Hắn ít nhiều gì cũng có lòng lợi dụng Đông Ly Nguyệt.Nhưng hắn cũng dần dần thêm vào tình cảm dành cho nàng, tuy rằng tình cảm không nhiều như Tô Miên Miên, nhưng cũng không kém bao nhiêu.Khi bến tàu ra khỏi tâm mắt, Giang Siêu vẫn có thể thấy được Đông Ly Nguyệt còn đứng trên bến tàu nhìn về phía hắn.Trong lòng Giang Siêu tràn đầy phức tạp, rồi từ từ nảy lên cảm giác ấm áp.Giang Siêu thu lại nỗi buồn ly biệt.Nhìn thuyền lướt đi với tốc độ rất chậm nhờ vào lực đẩy của mái chèo, trong mắt hắn hiện lên ý cười.Chờ lúc kỹ thuật hơi nước hoàn thiện là có thể cải tạo tàu thành tàu hơi nước.Khi ấy không cần phải dùng sức người để đẩy thuyền đi nữa.Lúc Giang Siêu trở lại thôn Kháo Sơn, Đông Ly Ưng nói với Giang Siêu là thánh chỉ của hoàng đế tới rồi, lại còn tới đã được hai ngày.Mấy ngày nay Giang Siêu vẫn luôn ở tộc Dạ Lang nên không thể tiếp chỉ.Mà người khác lại không dám tiếp chỉ, đành phải sắp xếp thái giám đưa thánh chỉ chờ ở huyện An Ninh.Không thể làm hoàng đế biết tình huống bên thôn Kháo Sơn. Vậy nên Tống Ninh Tuyết không đưa thái giám đến thôn Kháo Sơn.Lưu Thành Chỉ đã trở thành huyện lệnh lại luôn nghe theo lời Tống Ninh Tuyết và Giang Siêu.Còn Thiết Ưng thì đã trở thành huyện úy. Có thể nói, hiện nay bọn họ đều là người đáng tin của Giang Siêu.Khi thái giám vừa đưa thánh chỉ đến huyện An Ninh, bọn họ liền thông báo cho Tống Ninh Tuyết.Nhưng lúc ấy Giang Siêu đang ở tộc Dạ Lang. Tống Ninh Tuyết biết Giang Siêu có việc cần làm nên không cho người đi làm phiền Giang Siêu.Dù sao cũng chỉ là một thánh chỉ mà thôi, để thái giám chờ vài ngày cũng không sao.Huống chỉ trước đó Giang Siêu đã dặn là nếu có thánh chỉ tới thì cứ để bọn họ chờ.Trong toàn bộ Đại Triệu, chắc chỉ có một mình Giang Siêu là dám coi thường thánh chỉ như vậy.Giang Siêu không sốt ruột đi huyện An Ninh tiếp thánh chỉ. Hắn đi phòng thí nghiệm của Giang Vân trước.Lúc này, Giang Vân đang nghiên cứu thuốc nổ không khói theo lời Giang Siêu.

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Những người khác trong tộc Dạ Lang cũng rất không nỡ xa Giang Siêu.Lần này Giang Siêu đi rồi, không biết khi nào mới có thể trở về.Hơn nữa, mọi người nghe nói triều định biết Giang Siêu có †ư quân, cũng biết hoàng đế chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Giang Siêu.Không biết là Giang Siêu có thể tự bảo vệ mình trước hoàng đế hay không.Nhưng thấy Giang Siêu không lo lắng, bọn họ cũng biết là Giang Siêu đã có tính toán rồi.Mọi người nói thêm vài câu quan tâm nhau rồi đưa Giang Siêu lên thuyền.Mái chèo chèo nước, thuyền lớn lướt đi. Giang Siêu phất tay chào tạm biệt mọi người.Thấy Đông Ly Nguyệt vẫn cứ nhìn theo mình mãi, trong lòng hắn hơi khó chịu.Nói ra thì cảm giác của hắn đối với Đông Ly Nguyệt là rất phức tạp, yêu thì chưa tới mức, nhưng không yêu thì lại không phải.Hắn có ấn tượng tốt về Đông Ly Nguyệt, cộng thêm tình cảm nồng nhiệt của Đông Ly Nguyệt, khiến hắn không thể từ chối nàng.Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì mọi thứ của Giang Siêu tại tộc Dạ Lang đều cần Đông Ly Nguyệt.Hắn ít nhiều gì cũng có lòng lợi dụng Đông Ly Nguyệt.Nhưng hắn cũng dần dần thêm vào tình cảm dành cho nàng, tuy rằng tình cảm không nhiều như Tô Miên Miên, nhưng cũng không kém bao nhiêu.Khi bến tàu ra khỏi tâm mắt, Giang Siêu vẫn có thể thấy được Đông Ly Nguyệt còn đứng trên bến tàu nhìn về phía hắn.Trong lòng Giang Siêu tràn đầy phức tạp, rồi từ từ nảy lên cảm giác ấm áp.Giang Siêu thu lại nỗi buồn ly biệt.Nhìn thuyền lướt đi với tốc độ rất chậm nhờ vào lực đẩy của mái chèo, trong mắt hắn hiện lên ý cười.Chờ lúc kỹ thuật hơi nước hoàn thiện là có thể cải tạo tàu thành tàu hơi nước.Khi ấy không cần phải dùng sức người để đẩy thuyền đi nữa.Lúc Giang Siêu trở lại thôn Kháo Sơn, Đông Ly Ưng nói với Giang Siêu là thánh chỉ của hoàng đế tới rồi, lại còn tới đã được hai ngày.Mấy ngày nay Giang Siêu vẫn luôn ở tộc Dạ Lang nên không thể tiếp chỉ.Mà người khác lại không dám tiếp chỉ, đành phải sắp xếp thái giám đưa thánh chỉ chờ ở huyện An Ninh.Không thể làm hoàng đế biết tình huống bên thôn Kháo Sơn. Vậy nên Tống Ninh Tuyết không đưa thái giám đến thôn Kháo Sơn.Lưu Thành Chỉ đã trở thành huyện lệnh lại luôn nghe theo lời Tống Ninh Tuyết và Giang Siêu.Còn Thiết Ưng thì đã trở thành huyện úy. Có thể nói, hiện nay bọn họ đều là người đáng tin của Giang Siêu.Khi thái giám vừa đưa thánh chỉ đến huyện An Ninh, bọn họ liền thông báo cho Tống Ninh Tuyết.Nhưng lúc ấy Giang Siêu đang ở tộc Dạ Lang. Tống Ninh Tuyết biết Giang Siêu có việc cần làm nên không cho người đi làm phiền Giang Siêu.Dù sao cũng chỉ là một thánh chỉ mà thôi, để thái giám chờ vài ngày cũng không sao.Huống chỉ trước đó Giang Siêu đã dặn là nếu có thánh chỉ tới thì cứ để bọn họ chờ.Trong toàn bộ Đại Triệu, chắc chỉ có một mình Giang Siêu là dám coi thường thánh chỉ như vậy.Giang Siêu không sốt ruột đi huyện An Ninh tiếp thánh chỉ. Hắn đi phòng thí nghiệm của Giang Vân trước.Lúc này, Giang Vân đang nghiên cứu thuốc nổ không khói theo lời Giang Siêu.

Chương 338: Hắn có ấn tượng tốt