Tác giả:

Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…

Chương 388: Binh lính của Nhạc Bãng Cử

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Giang Siêu để lại một số quân Con Cháu quét dọn chiến trường.Còn hắn thì nhanh chóng dẫn theo số quân Con Cháu còn lại đi vào trong Đông Hình Quan.Lúc này, Đông Hình Quan đã được quét dọn.Bên ngoài thành chất đầy thi thể của quân Khiết Đan và một phần thi thể quân Đại Triệu, chính là những quân Đại Triệu giúp quân Khiết Đan giữ thành.Binh lính của Nhạc Bãng Cử để lại trong thành.Bọn họ đã chết rồi, không thể để bọn họ phơi thây hoang dã được.Khi nhìn thấy vị tướng lãnh cao lớn trước mắt và nghe được tên của đối phương, trong mắt Giang Siêu hiện lên vẻ bất ngờ.Nhạc Bằng Cử! Cái tên này giống hệt cái tên của vị kia ở kiếp trước.Chỉ là không biết vị này có phải là vị kia hay không.Có điều, Giang Siêu nghĩ lại rồi bật cười, thế giới này vốn dĩ không phải thế giới kia của hắn, có là một người hay không đều không sao cả.Mà không thể nào là một người được, nhiều lắm cũng chỉ là sự trùng hợp nào đó thôi, điểm giống nhau giữa hai bọn họ là sự trung nghĩa.Nói đúng hơn là Nhạc Bằng Cử có được tấm lòng vì nước vì dân, nếu không thì hắn ta sẽ không đứng về phía chính nghĩa như vậy.Giang Siêu rất muốn thu phục đối phương. Nếu loại dũng tướng này đồng ý làm việc cho hẳn thì tốt rồi.Nhưng mà Giang Siêu lại không biết suy nghĩ thật sự trong lòng đối phương.Nếu Nhạc Bắng Cử là loại người ngu trung, một lòng trung thành với triều đình thối nát, thì dù hắn có muốn thu phục hơn nữa, cũng sẽ từ bỏ.Bởi vì lỡ như xui xẻo thì rất có thể hẳn sẽ mang đến cho mình một phiền phức lớn.Giang Siêu cảm thấy nên tìm cơ hội đi thử Nhạc Bằng Cử, rồi lại suy xét có nên đi thu phục hắn ta hay không.Sau khi bắt lấy Đông Hình Quan, Giang Siêu phái lính trinh sát đi dò xét tình huống trước quan và sau quan.Đi trước quan để xem bọn Đông Ly Sơn hiện nay sao rồi, không biết mười hai vạn đại quân kia đối xử thế nào với quân Con Cháu của hắn nữa.Về phần sau quan thì đi xem quân Khiết Đan đã đi đến đâu, có tới đây hay chưa, để hẳn xem mà lập chiến lược, tốt nhất là có thể giết hết quân Khiết Đan ngay trước Đông Hình Quan.Cách Đông Hình Quan mấy chục dặm, Đông Ly Sơn dẫn năm nghìn quân Con Cháu dựng trại đóng quân.Bọn họ dựng trại theo kiểu như đang có hai vạn người đóng quân tại đây.Lúc này, mười hai vạn quân Đại Triệu đã đuổi theo.Khi thấy nơi đóng quân của Đông Ly Sơn, trong mắt Lương tri châu cầm đầu tràn đầy vui mừng, ba vị tri châu còn lại thì ánh mắt có vẻ phức tạp, bất đắc dĩ và cả giận dữ.Hiện giờ đang là lúc đối đầu với kẻ địch mạnh, vậy mà hoàng đế không lo suy nghĩ làm sao để đánh lui địch, mà cứ đi nghĩ làm sao để giết được trụ cột có thể ngăn địch.Làm vậy Đại Triệu không sụp đổ mới là lạ.Nhưng hiện giờ, bọn họ ăn lương của hoàng đế, nghe theo lệnh của hoàng đế, cho dù có muốn giúp Giang Siêu thì cũng chẳng làm được gì.Bởi vì người nhà của bọn họ đều ở kinh thành, một khi hoàng đế biết được bọn họ không nghe lệnh thì sẽ liên lụy đến người nhà.“Ba vị đại nhân, bây giờ chúng ta chỉ cần dụ Giang Siêu tới đây, sau đó lại bắt hết quân Con Cháu, khi ấy muốn không giành được binh quyền quân Con Cháu cũng khó, còn nếu Giang Siêu dám phản kháng thì chúng ta liền giế t chết hän.”Lương tri châu nói với ba vị tri châu khác.

Giang Siêu để lại một số quân Con Cháu quét dọn chiến trường.

Còn hắn thì nhanh chóng dẫn theo số quân Con Cháu còn lại đi vào trong Đông Hình Quan.

Lúc này, Đông Hình Quan đã được quét dọn.

Bên ngoài thành chất đầy thi thể của quân Khiết Đan và một phần thi thể quân Đại Triệu, chính là những quân Đại Triệu giúp quân Khiết Đan giữ thành.

Binh lính của Nhạc Bãng Cử để lại trong thành.

Bọn họ đã chết rồi, không thể để bọn họ phơi thây hoang dã được.

Khi nhìn thấy vị tướng lãnh cao lớn trước mắt và nghe được tên của đối phương, trong mắt Giang Siêu hiện lên vẻ bất ngờ.

Nhạc Bằng Cử! Cái tên này giống hệt cái tên của vị kia ở kiếp trước.

Chỉ là không biết vị này có phải là vị kia hay không.

Có điều, Giang Siêu nghĩ lại rồi bật cười, thế giới này vốn dĩ không phải thế giới kia của hắn, có là một người hay không đều không sao cả.

Mà không thể nào là một người được, nhiều lắm cũng chỉ là sự trùng hợp nào đó thôi, điểm giống nhau giữa hai bọn họ là sự trung nghĩa.

Nói đúng hơn là Nhạc Bằng Cử có được tấm lòng vì nước vì dân, nếu không thì hắn ta sẽ không đứng về phía chính nghĩa như vậy.

Giang Siêu rất muốn thu phục đối phương. Nếu loại dũng tướng này đồng ý làm việc cho hẳn thì tốt rồi.

Nhưng mà Giang Siêu lại không biết suy nghĩ thật sự trong lòng đối phương.

Nếu Nhạc Bắng Cử là loại người ngu trung, một lòng trung thành với triều đình thối nát, thì dù hắn có muốn thu phục hơn nữa, cũng sẽ từ bỏ.

Bởi vì lỡ như xui xẻo thì rất có thể hẳn sẽ mang đến cho mình một phiền phức lớn.

Giang Siêu cảm thấy nên tìm cơ hội đi thử Nhạc Bằng Cử, rồi lại suy xét có nên đi thu phục hắn ta hay không.

Sau khi bắt lấy Đông Hình Quan, Giang Siêu phái lính trinh sát đi dò xét tình huống trước quan và sau quan.

Đi trước quan để xem bọn Đông Ly Sơn hiện nay sao rồi, không biết mười hai vạn đại quân kia đối xử thế nào với quân Con Cháu của hắn nữa.

Về phần sau quan thì đi xem quân Khiết Đan đã đi đến đâu, có tới đây hay chưa, để hẳn xem mà lập chiến lược, tốt nhất là có thể giết hết quân Khiết Đan ngay trước Đông Hình Quan.

Cách Đông Hình Quan mấy chục dặm, Đông Ly Sơn dẫn năm nghìn quân Con Cháu dựng trại đóng quân.

Bọn họ dựng trại theo kiểu như đang có hai vạn người đóng quân tại đây.

Lúc này, mười hai vạn quân Đại Triệu đã đuổi theo.

Khi thấy nơi đóng quân của Đông Ly Sơn, trong mắt Lương tri châu cầm đầu tràn đầy vui mừng, ba vị tri châu còn lại thì ánh mắt có vẻ phức tạp, bất đắc dĩ và cả giận dữ.

Hiện giờ đang là lúc đối đầu với kẻ địch mạnh, vậy mà hoàng đế không lo suy nghĩ làm sao để đánh lui địch, mà cứ đi nghĩ làm sao để giết được trụ cột có thể ngăn địch.

Làm vậy Đại Triệu không sụp đổ mới là lạ.

Nhưng hiện giờ, bọn họ ăn lương của hoàng đế, nghe theo lệnh của hoàng đế, cho dù có muốn giúp Giang Siêu thì cũng chẳng làm được gì.

Bởi vì người nhà của bọn họ đều ở kinh thành, một khi hoàng đế biết được bọn họ không nghe lệnh thì sẽ liên lụy đến người nhà.

“Ba vị đại nhân, bây giờ chúng ta chỉ cần dụ Giang Siêu tới đây, sau đó lại bắt hết quân Con Cháu, khi ấy muốn không giành được binh quyền quân Con Cháu cũng khó, còn nếu Giang Siêu dám phản kháng thì chúng ta liền giế t chết hän.”

Lương tri châu nói với ba vị tri châu khác.

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Giang Siêu để lại một số quân Con Cháu quét dọn chiến trường.Còn hắn thì nhanh chóng dẫn theo số quân Con Cháu còn lại đi vào trong Đông Hình Quan.Lúc này, Đông Hình Quan đã được quét dọn.Bên ngoài thành chất đầy thi thể của quân Khiết Đan và một phần thi thể quân Đại Triệu, chính là những quân Đại Triệu giúp quân Khiết Đan giữ thành.Binh lính của Nhạc Bãng Cử để lại trong thành.Bọn họ đã chết rồi, không thể để bọn họ phơi thây hoang dã được.Khi nhìn thấy vị tướng lãnh cao lớn trước mắt và nghe được tên của đối phương, trong mắt Giang Siêu hiện lên vẻ bất ngờ.Nhạc Bằng Cử! Cái tên này giống hệt cái tên của vị kia ở kiếp trước.Chỉ là không biết vị này có phải là vị kia hay không.Có điều, Giang Siêu nghĩ lại rồi bật cười, thế giới này vốn dĩ không phải thế giới kia của hắn, có là một người hay không đều không sao cả.Mà không thể nào là một người được, nhiều lắm cũng chỉ là sự trùng hợp nào đó thôi, điểm giống nhau giữa hai bọn họ là sự trung nghĩa.Nói đúng hơn là Nhạc Bằng Cử có được tấm lòng vì nước vì dân, nếu không thì hắn ta sẽ không đứng về phía chính nghĩa như vậy.Giang Siêu rất muốn thu phục đối phương. Nếu loại dũng tướng này đồng ý làm việc cho hẳn thì tốt rồi.Nhưng mà Giang Siêu lại không biết suy nghĩ thật sự trong lòng đối phương.Nếu Nhạc Bắng Cử là loại người ngu trung, một lòng trung thành với triều đình thối nát, thì dù hắn có muốn thu phục hơn nữa, cũng sẽ từ bỏ.Bởi vì lỡ như xui xẻo thì rất có thể hẳn sẽ mang đến cho mình một phiền phức lớn.Giang Siêu cảm thấy nên tìm cơ hội đi thử Nhạc Bằng Cử, rồi lại suy xét có nên đi thu phục hắn ta hay không.Sau khi bắt lấy Đông Hình Quan, Giang Siêu phái lính trinh sát đi dò xét tình huống trước quan và sau quan.Đi trước quan để xem bọn Đông Ly Sơn hiện nay sao rồi, không biết mười hai vạn đại quân kia đối xử thế nào với quân Con Cháu của hắn nữa.Về phần sau quan thì đi xem quân Khiết Đan đã đi đến đâu, có tới đây hay chưa, để hẳn xem mà lập chiến lược, tốt nhất là có thể giết hết quân Khiết Đan ngay trước Đông Hình Quan.Cách Đông Hình Quan mấy chục dặm, Đông Ly Sơn dẫn năm nghìn quân Con Cháu dựng trại đóng quân.Bọn họ dựng trại theo kiểu như đang có hai vạn người đóng quân tại đây.Lúc này, mười hai vạn quân Đại Triệu đã đuổi theo.Khi thấy nơi đóng quân của Đông Ly Sơn, trong mắt Lương tri châu cầm đầu tràn đầy vui mừng, ba vị tri châu còn lại thì ánh mắt có vẻ phức tạp, bất đắc dĩ và cả giận dữ.Hiện giờ đang là lúc đối đầu với kẻ địch mạnh, vậy mà hoàng đế không lo suy nghĩ làm sao để đánh lui địch, mà cứ đi nghĩ làm sao để giết được trụ cột có thể ngăn địch.Làm vậy Đại Triệu không sụp đổ mới là lạ.Nhưng hiện giờ, bọn họ ăn lương của hoàng đế, nghe theo lệnh của hoàng đế, cho dù có muốn giúp Giang Siêu thì cũng chẳng làm được gì.Bởi vì người nhà của bọn họ đều ở kinh thành, một khi hoàng đế biết được bọn họ không nghe lệnh thì sẽ liên lụy đến người nhà.“Ba vị đại nhân, bây giờ chúng ta chỉ cần dụ Giang Siêu tới đây, sau đó lại bắt hết quân Con Cháu, khi ấy muốn không giành được binh quyền quân Con Cháu cũng khó, còn nếu Giang Siêu dám phản kháng thì chúng ta liền giế t chết hän.”Lương tri châu nói với ba vị tri châu khác.

Chương 388: Binh lính của Nhạc Bãng Cử