Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…
Chương 437: Cũng không
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Hai nàng nghe vậy thì đau đầu mà nhéo trán. Mộ Dung Chỉ Tình thậm chí còn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng Tô Miên Miên một cái.“Đúng là bởi vì bốn tháng cho nên mới phải rất cẩn thận. Đây là đứa bé đầu tiên của Giang Siêu, hắn còn chưa biết nữa, muội phải tự chăm sóc tốt cho mình...”Mộ Dung Chỉ Tình tức giận nói với Tô Miên Miên, giọng điệu chất chứa vẻ hâm mộ.“Cũng không phải là đứa bé đầu tiên.Nghe nói tộc vương tộc Dạ Lang cũng có...Nếu nàng ta sinh trước Miên Miên muội thì...”Tống Ninh Tuyết nói với giọng điệu là lạ.Nghe vậy, Tô Miên Miên mỉm cười nói: “Dù là đứa bé đầu tiên hay là đứa bé thứ hai thì đều là con của tướng công...”Tô Miên Miên không suy nghĩ gì nhiều. Với nàng mà nói, thứ tự lớn nhỏ của con cái không hề quan trọng.Có điều, đối với Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đã bị giáo dục theo hệ tư tưởng phong kiến thì trưởng tử có quyền thừa kế lớn nhất.Thân phận của Giang Siêu đang thay đổi theo từng ngày. Có khi ngày nào đó hắn sẽ trở thành hoàng đế, tương lai phải có người kế thừa sự nghiệp.Đương nhiên, đứa bé đầu tiên có quyền thừa kế lớn nhất.Đứa bé đầu tiên tốt nhất là bé trai, chứ nếu là bé gái thì sẽ không có quyền kế thừa trong xã hội phong kiến.“Không nói chuyện này nữa. Tình hình chiến đấu bên ngoài sao rồi?”Tô Miên Miên lên tiếng dời đề tài.“Xong hết rồi, muội đừng lo lắng chuyện bên ngoài nữa, đi nghỉ ngơi trước đi, giao nơi này lại cho bọn ta.” Tống Ninh Tuyết vội vàng nói với Tô Miên Miên.Tô Miên Miên lắc đầu: “Không sao, ta muốn tận mắt nhìn thấy máy hơi nước lắp ráp thành công.”Hai nàng nghe vậy, tuy vẫn còn có chút lo lắng, nhưng cũng đành phải theo ý Tô Miên Miên.Máy hơi nước chế tạo ống thép liền là do ba nàng cùng nhau thiết kế. Nói đúng hơn là dựa vào tài liệu do Giang Siêu để lại, trải qua nhiều lần cân nhắc và thí nghiệm, mới ra được thành quả.Bởi vì hiện giờ Mộ Dung Minh Hiên đang ở tộc Dạ Lang, mà chỉ dựa vào kỹ thuật từ tộc Dạ Lang là không đủ, có đôi khi các nàng phải tự mình tiến hành cải tiến kỹ thuật.Vài người phụ nữ của Giang Siêu đều bị bồi dưỡng thành kỹ sư. Các nàng chỉ muốn giúp đỡ được Giang Siêu, bản thân lại thích nghiên cứu, vậy nên các nàng đã mơ hồ trở thành giám đốc kỹ thuật bên thôn Kháo Sơn.Bên kia, trong tộc Dạ Lang, Đông Ly Nguyệt cũng ưỡn bụng bầu bốn tháng đi giám sát sự phát triển ở các mặt.Nàng và Tô Miên Miên mang thai chỉ cách nhau có vài ngày.Muốn biết ai trong hai nàng sinh trước thì phải xem đứa bé trong bụng ai chui ra trước.Tuy rằng tộc Dạ Lang phát triển chậm hơn thôn Kháo Sơn, nhưng mà bởi vì số lượng người ban đầu nhiều, cho nên rất nhanh đuổi kịp thôn Kháo Sơn.Sau đó, thôn Kháo Sơn càng ngày càng nhiều người, bên tộc Dạ Lang lại trở nên chậm hơn.Có điều, bởi vì có quá nhiều người đến cậy nhờ thôn Kháo Sơn, dân số đã đạt tới mức bão hòa, cho nên Tô Miên Miên, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết bàn bạc rồi quyết định di chuyển một phần bá tánh đến cậy nhờ đi tộc Dạ Lang bằng thương thuyền.Đông Ly Nguyệt đương nhiên là rất chào đón người Hán.Bởi vì số người hiện nay của tộc Dạ Lang không đủ để đáp ứng nhu cầu sản xuất, cho nên bọn họ đang rất cần nhân lực.Đám lưu dân tới đây chẳng khác gì giải quyết được vấn đề nhân lực. Và tộc Dạ Lang đã nhanh chóng đuổi kịp sự phát triển của thôn Kháo Sơn, thậm chí còn từ từ vượt qua thôn Kháo Sơn.Đông Ly Nguyệt thường xuyên đứng trước nhà mình nhìn ra phía cuối con sông dài.Nàng rất muốn nhìn thấy cảnh Giang Siêu đi thương thuyền trở lại tộc Dạ Lang.
Hai nàng nghe vậy thì đau đầu mà nhéo trán. Mộ Dung Chỉ Tình thậm chí còn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng Tô Miên Miên một cái.
“Đúng là bởi vì bốn tháng cho nên mới phải rất cẩn thận. Đây là đứa bé đầu tiên của Giang Siêu, hắn còn chưa biết nữa, muội phải tự chăm sóc tốt cho mình...”
Mộ Dung Chỉ Tình tức giận nói với Tô Miên Miên, giọng điệu chất chứa vẻ hâm mộ.
“Cũng không phải là đứa bé đầu tiên.
Nghe nói tộc vương tộc Dạ Lang cũng có...
Nếu nàng ta sinh trước Miên Miên muội thì...”
Tống Ninh Tuyết nói với giọng điệu là lạ.
Nghe vậy, Tô Miên Miên mỉm cười nói: “Dù là đứa bé đầu tiên hay là đứa bé thứ hai thì đều là con của tướng công...”
Tô Miên Miên không suy nghĩ gì nhiều. Với nàng mà nói, thứ tự lớn nhỏ của con cái không hề quan trọng.
Có điều, đối với Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đã bị giáo dục theo hệ tư tưởng phong kiến thì trưởng tử có quyền thừa kế lớn nhất.
Thân phận của Giang Siêu đang thay đổi theo từng ngày. Có khi ngày nào đó hắn sẽ trở thành hoàng đế, tương lai phải có người kế thừa sự nghiệp.
Đương nhiên, đứa bé đầu tiên có quyền thừa kế lớn nhất.
Đứa bé đầu tiên tốt nhất là bé trai, chứ nếu là bé gái thì sẽ không có quyền kế thừa trong xã hội phong kiến.
“Không nói chuyện này nữa. Tình hình chiến đấu bên ngoài sao rồi?”
Tô Miên Miên lên tiếng dời đề tài.
“Xong hết rồi, muội đừng lo lắng chuyện bên ngoài nữa, đi nghỉ ngơi trước đi, giao nơi này lại cho bọn ta.” T
ống Ninh Tuyết vội vàng nói với Tô Miên Miên.
Tô Miên Miên lắc đầu: “Không sao, ta muốn tận mắt nhìn thấy máy hơi nước lắp ráp thành công.”
Hai nàng nghe vậy, tuy vẫn còn có chút lo lắng, nhưng cũng đành phải theo ý Tô Miên Miên.
Máy hơi nước chế tạo ống thép liền là do ba nàng cùng nhau thiết kế. Nói đúng hơn là dựa vào tài liệu do Giang Siêu để lại, trải qua nhiều lần cân nhắc và thí nghiệm, mới ra được thành quả.
Bởi vì hiện giờ Mộ Dung Minh Hiên đang ở tộc Dạ Lang, mà chỉ dựa vào kỹ thuật từ tộc Dạ Lang là không đủ, có đôi khi các nàng phải tự mình tiến hành cải tiến kỹ thuật.
Vài người phụ nữ của Giang Siêu đều bị bồi dưỡng thành kỹ sư. Các nàng chỉ muốn giúp đỡ được Giang Siêu, bản thân lại thích nghiên cứu, vậy nên các nàng đã mơ hồ trở thành giám đốc kỹ thuật bên thôn Kháo Sơn.
Bên kia, trong tộc Dạ Lang, Đông Ly Nguyệt cũng ưỡn bụng bầu bốn tháng đi giám sát sự phát triển ở các mặt.
Nàng và Tô Miên Miên mang thai chỉ cách nhau có vài ngày.
Muốn biết ai trong hai nàng sinh trước thì phải xem đứa bé trong bụng ai chui ra trước.
Tuy rằng tộc Dạ Lang phát triển chậm hơn thôn Kháo Sơn, nhưng mà bởi vì số lượng người ban đầu nhiều, cho nên rất nhanh đuổi kịp thôn Kháo Sơn.
Sau đó, thôn Kháo Sơn càng ngày càng nhiều người, bên tộc Dạ Lang lại trở nên chậm hơn.
Có điều, bởi vì có quá nhiều người đến cậy nhờ thôn Kháo Sơn, dân số đã đạt tới mức bão hòa, cho nên Tô Miên Miên, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết bàn bạc rồi quyết định di chuyển một phần bá tánh đến cậy nhờ đi tộc Dạ Lang bằng thương thuyền.
Đông Ly Nguyệt đương nhiên là rất chào đón người Hán.
Bởi vì số người hiện nay của tộc Dạ Lang không đủ để đáp ứng nhu cầu sản xuất, cho nên bọn họ đang rất cần nhân lực.
Đám lưu dân tới đây chẳng khác gì giải quyết được vấn đề nhân lực. Và tộc Dạ Lang đã nhanh chóng đuổi kịp sự phát triển của thôn Kháo Sơn, thậm chí còn từ từ vượt qua thôn Kháo Sơn.
Đông Ly Nguyệt thường xuyên đứng trước nhà mình nhìn ra phía cuối con sông dài.
Nàng rất muốn nhìn thấy cảnh Giang Siêu đi thương thuyền trở lại tộc Dạ Lang.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Hai nàng nghe vậy thì đau đầu mà nhéo trán. Mộ Dung Chỉ Tình thậm chí còn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng Tô Miên Miên một cái.“Đúng là bởi vì bốn tháng cho nên mới phải rất cẩn thận. Đây là đứa bé đầu tiên của Giang Siêu, hắn còn chưa biết nữa, muội phải tự chăm sóc tốt cho mình...”Mộ Dung Chỉ Tình tức giận nói với Tô Miên Miên, giọng điệu chất chứa vẻ hâm mộ.“Cũng không phải là đứa bé đầu tiên.Nghe nói tộc vương tộc Dạ Lang cũng có...Nếu nàng ta sinh trước Miên Miên muội thì...”Tống Ninh Tuyết nói với giọng điệu là lạ.Nghe vậy, Tô Miên Miên mỉm cười nói: “Dù là đứa bé đầu tiên hay là đứa bé thứ hai thì đều là con của tướng công...”Tô Miên Miên không suy nghĩ gì nhiều. Với nàng mà nói, thứ tự lớn nhỏ của con cái không hề quan trọng.Có điều, đối với Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đã bị giáo dục theo hệ tư tưởng phong kiến thì trưởng tử có quyền thừa kế lớn nhất.Thân phận của Giang Siêu đang thay đổi theo từng ngày. Có khi ngày nào đó hắn sẽ trở thành hoàng đế, tương lai phải có người kế thừa sự nghiệp.Đương nhiên, đứa bé đầu tiên có quyền thừa kế lớn nhất.Đứa bé đầu tiên tốt nhất là bé trai, chứ nếu là bé gái thì sẽ không có quyền kế thừa trong xã hội phong kiến.“Không nói chuyện này nữa. Tình hình chiến đấu bên ngoài sao rồi?”Tô Miên Miên lên tiếng dời đề tài.“Xong hết rồi, muội đừng lo lắng chuyện bên ngoài nữa, đi nghỉ ngơi trước đi, giao nơi này lại cho bọn ta.” Tống Ninh Tuyết vội vàng nói với Tô Miên Miên.Tô Miên Miên lắc đầu: “Không sao, ta muốn tận mắt nhìn thấy máy hơi nước lắp ráp thành công.”Hai nàng nghe vậy, tuy vẫn còn có chút lo lắng, nhưng cũng đành phải theo ý Tô Miên Miên.Máy hơi nước chế tạo ống thép liền là do ba nàng cùng nhau thiết kế. Nói đúng hơn là dựa vào tài liệu do Giang Siêu để lại, trải qua nhiều lần cân nhắc và thí nghiệm, mới ra được thành quả.Bởi vì hiện giờ Mộ Dung Minh Hiên đang ở tộc Dạ Lang, mà chỉ dựa vào kỹ thuật từ tộc Dạ Lang là không đủ, có đôi khi các nàng phải tự mình tiến hành cải tiến kỹ thuật.Vài người phụ nữ của Giang Siêu đều bị bồi dưỡng thành kỹ sư. Các nàng chỉ muốn giúp đỡ được Giang Siêu, bản thân lại thích nghiên cứu, vậy nên các nàng đã mơ hồ trở thành giám đốc kỹ thuật bên thôn Kháo Sơn.Bên kia, trong tộc Dạ Lang, Đông Ly Nguyệt cũng ưỡn bụng bầu bốn tháng đi giám sát sự phát triển ở các mặt.Nàng và Tô Miên Miên mang thai chỉ cách nhau có vài ngày.Muốn biết ai trong hai nàng sinh trước thì phải xem đứa bé trong bụng ai chui ra trước.Tuy rằng tộc Dạ Lang phát triển chậm hơn thôn Kháo Sơn, nhưng mà bởi vì số lượng người ban đầu nhiều, cho nên rất nhanh đuổi kịp thôn Kháo Sơn.Sau đó, thôn Kháo Sơn càng ngày càng nhiều người, bên tộc Dạ Lang lại trở nên chậm hơn.Có điều, bởi vì có quá nhiều người đến cậy nhờ thôn Kháo Sơn, dân số đã đạt tới mức bão hòa, cho nên Tô Miên Miên, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết bàn bạc rồi quyết định di chuyển một phần bá tánh đến cậy nhờ đi tộc Dạ Lang bằng thương thuyền.Đông Ly Nguyệt đương nhiên là rất chào đón người Hán.Bởi vì số người hiện nay của tộc Dạ Lang không đủ để đáp ứng nhu cầu sản xuất, cho nên bọn họ đang rất cần nhân lực.Đám lưu dân tới đây chẳng khác gì giải quyết được vấn đề nhân lực. Và tộc Dạ Lang đã nhanh chóng đuổi kịp sự phát triển của thôn Kháo Sơn, thậm chí còn từ từ vượt qua thôn Kháo Sơn.Đông Ly Nguyệt thường xuyên đứng trước nhà mình nhìn ra phía cuối con sông dài.Nàng rất muốn nhìn thấy cảnh Giang Siêu đi thương thuyền trở lại tộc Dạ Lang.