Tác giả:

Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…

Chương 442: Lúc này

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Thấy ánh mắt rợn người của Trần Nhân, trong lòng Gia Luật Thanh dâng lên vẻ sợ hãi.Nếu có thể, hắn ta muốn chạy khỏi nơi đây.Hắn ta biết nếu mình không chạy thì chỉ còn có một con đường chết.Về phần mệnh lệnh của tộc Khiết Đan, hắn ta mặc kệ hết, dù sao thì mạng sống của mình vẫn quan trọng hơn.“Đại soái, cảm ơn sự tin tưởng của ngươi.Thật ra thì bên thôn Kháo Sơn không có nhiều binh lính, tổng số chưa đến bốn nghìn người.Có điều, vũ khí của bọn họ rất kỳ lạ. Nếu có cách kiềm chế loại vũ khí kia thì sẽ dễ dàng đoạt được thôn Kháo Sơn.“Trước đó là do ta quá sơ suất, chưa chuẩn bị sẵn sàng, mới khiến cho quân Con Cháu lợi dụng sơ hở.Đại soái chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thì việc đoạt thôn Kháo Sơn là không thành vấn đề.”Lúc này, Gia Luật Thanh vội vàng nói với Trân Nhân.Lúc nói chuyện, mặt mày hắn ta hiện lên vẻ gì đó là lạ, nhưng rất nhanh thì bị giấu đi. Trần Nhân không phát hiện ra gì cả.Hắn ta chật vật chạy ra khỏi thôn Kháo Sơn.Vậy nên hắn ta biết sức chiến đấu của quân Con Cháu.Hắn ta cảm thấy quân Con Cháu sẽ không đánh lại năm vạn đại quân của Trần Nhân, nhưng vẫn có thể khiến Trần Nhân chịu chút tổn thất.Nói không chừng hắn ta có thể nhân lúc hỗn loạn chạy thoát ra ngoài.Bây giờ hắn ta cần phải lừa Trần Nhân đi đánh với quân Con Cháu thôn Kháo Sơn, tốt nhất là đánh đến khi hai bên đều thua.Chờ lúc Trần Nhân và quân Con Cháu thôn Kháo Sơn đánh đến mức hai bên đều tổn thất thì hắn ta có thể đi nhặt của hời.Nghe lời nói của Gia Luật Thanh, Trần Nhân miễn cưỡng tin vài phần chứ không tin hết.Hắn ta đã từng nghe nhiều lần về sự kỳ lạ của binh khí quân Con Cháu.Hắn ta cảm thấy số lượng binh lính quân Con Cháu không nhiều.Gia Luật Thanh thất bại là vì Gia Luật Thanh rất ngạo mạn, cộng thêm số lượng binh lính không đủ.Nếu Gia Luật Thanh cẩn thận hơn một chút và tăng gấp đôi số lượng binh lính thì chắc chắn sẽ đánh được thôn Kháo Sơn.Hiện giờ hắn ta dẫn theo số lượng binh lính gấp năm lần Gia Luật Thanh.Hơn nữa, hắn ta đã biết là quân Con Cháu thôn Kháo Sơn có vũ khí kỳ lạ.Chỉ cần cẩn thận đánh trả là rất dễ dàng thắng được quân Con Cháu.Hắn ta đắc ý nhìn ra phía trước, phất tay nói với đại quân phía sau: “Xuất phát, đi thôn Kháo Sơn, thề không đoạt được thôn Kháo Sơn là không rút quân!”Theo giọng nói hùng hồn của hắn ta, năm vạn quân đội lập tức dâng trào ý chí chiến đấu, tinh thần tăng mạnh đến mức chưa từng có.Thấy cảnh này, vẻ đắc ý trên mặt Trần Nhân càng thêm dày đặc.Gia Luật Thanh đứng bên cạnh thấy vậy cũng rất ngạc nhiên.Hắn ta không ngờ đội quân lần này do Trần Nhân dẫn theo lại hùng mạnh đến thế.Nghĩ lại mình cũng dẫn theo một đội quân tự xưng hùng mạnh thì cảm thấy khó chịu, cả đám kia còn nói khoác là mình vô địch nữa đấy chứ.Cái thứ Tống Hà và Lý Quý gì đó, mẹ nó tên nào cũng là đồ vô dụng! Lại nói, dường như Tống Hà và Lý Quý đã bị quân Con Cháu thôn Kháo Sơn bắn chết rồi.

Thấy ánh mắt rợn người của Trần Nhân, trong lòng Gia Luật Thanh dâng lên vẻ sợ hãi.

Nếu có thể, hắn ta muốn chạy khỏi nơi đây.

Hắn ta biết nếu mình không chạy thì chỉ còn có một con đường chết.

Về phần mệnh lệnh của tộc Khiết Đan, hắn ta mặc kệ hết, dù sao thì mạng sống của mình vẫn quan trọng hơn.

“Đại soái, cảm ơn sự tin tưởng của ngươi.

Thật ra thì bên thôn Kháo Sơn không có nhiều binh lính, tổng số chưa đến bốn nghìn người.

Có điều, vũ khí của bọn họ rất kỳ lạ. Nếu có cách kiềm chế loại vũ khí kia thì sẽ dễ dàng đoạt được thôn Kháo Sơn.

“Trước đó là do ta quá sơ suất, chưa chuẩn bị sẵn sàng, mới khiến cho quân Con Cháu lợi dụng sơ hở.

Đại soái chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thì việc đoạt thôn Kháo Sơn là không thành vấn đề.”

Lúc này, Gia Luật Thanh vội vàng nói với Trân Nhân.

Lúc nói chuyện, mặt mày hắn ta hiện lên vẻ gì đó là lạ, nhưng rất nhanh thì bị giấu đi. Trần Nhân không phát hiện ra gì cả.

Hắn ta chật vật chạy ra khỏi thôn Kháo Sơn.

Vậy nên hắn ta biết sức chiến đấu của quân Con Cháu.

Hắn ta cảm thấy quân Con Cháu sẽ không đánh lại năm vạn đại quân của Trần Nhân, nhưng vẫn có thể khiến Trần Nhân chịu chút tổn thất.

Nói không chừng hắn ta có thể nhân lúc hỗn loạn chạy thoát ra ngoài.

Bây giờ hắn ta cần phải lừa Trần Nhân đi đánh với quân Con Cháu thôn Kháo Sơn, tốt nhất là đánh đến khi hai bên đều thua.

Chờ lúc Trần Nhân và quân Con Cháu thôn Kháo Sơn đánh đến mức hai bên đều tổn thất thì hắn ta có thể đi nhặt của hời.

Nghe lời nói của Gia Luật Thanh, Trần Nhân miễn cưỡng tin vài phần chứ không tin hết.

Hắn ta đã từng nghe nhiều lần về sự kỳ lạ của binh khí quân Con Cháu.

Hắn ta cảm thấy số lượng binh lính quân Con Cháu không nhiều.

Gia Luật Thanh thất bại là vì Gia Luật Thanh rất ngạo mạn, cộng thêm số lượng binh lính không đủ.

Nếu Gia Luật Thanh cẩn thận hơn một chút và tăng gấp đôi số lượng binh lính thì chắc chắn sẽ đánh được thôn Kháo Sơn.

Hiện giờ hắn ta dẫn theo số lượng binh lính gấp năm lần Gia Luật Thanh.

Hơn nữa, hắn ta đã biết là quân Con Cháu thôn Kháo Sơn có vũ khí kỳ lạ.

Chỉ cần cẩn thận đánh trả là rất dễ dàng thắng được quân Con Cháu.

Hắn ta đắc ý nhìn ra phía trước, phất tay nói với đại quân phía sau: “Xuất phát, đi thôn Kháo Sơn, thề không đoạt được thôn Kháo Sơn là không rút quân!”

Theo giọng nói hùng hồn của hắn ta, năm vạn quân đội lập tức dâng trào ý chí chiến đấu, tinh thần tăng mạnh đến mức chưa từng có.

Thấy cảnh này, vẻ đắc ý trên mặt Trần Nhân càng thêm dày đặc.

Gia Luật Thanh đứng bên cạnh thấy vậy cũng rất ngạc nhiên.

Hắn ta không ngờ đội quân lần này do Trần Nhân dẫn theo lại hùng mạnh đến thế.

Nghĩ lại mình cũng dẫn theo một đội quân tự xưng hùng mạnh thì cảm thấy khó chịu, cả đám kia còn nói khoác là mình vô địch nữa đấy chứ.

Cái thứ Tống Hà và Lý Quý gì đó, mẹ nó tên nào cũng là đồ vô dụng! Lại nói, dường như Tống Hà và Lý Quý đã bị quân Con Cháu thôn Kháo Sơn bắn chết rồi.

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Thấy ánh mắt rợn người của Trần Nhân, trong lòng Gia Luật Thanh dâng lên vẻ sợ hãi.Nếu có thể, hắn ta muốn chạy khỏi nơi đây.Hắn ta biết nếu mình không chạy thì chỉ còn có một con đường chết.Về phần mệnh lệnh của tộc Khiết Đan, hắn ta mặc kệ hết, dù sao thì mạng sống của mình vẫn quan trọng hơn.“Đại soái, cảm ơn sự tin tưởng của ngươi.Thật ra thì bên thôn Kháo Sơn không có nhiều binh lính, tổng số chưa đến bốn nghìn người.Có điều, vũ khí của bọn họ rất kỳ lạ. Nếu có cách kiềm chế loại vũ khí kia thì sẽ dễ dàng đoạt được thôn Kháo Sơn.“Trước đó là do ta quá sơ suất, chưa chuẩn bị sẵn sàng, mới khiến cho quân Con Cháu lợi dụng sơ hở.Đại soái chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thì việc đoạt thôn Kháo Sơn là không thành vấn đề.”Lúc này, Gia Luật Thanh vội vàng nói với Trân Nhân.Lúc nói chuyện, mặt mày hắn ta hiện lên vẻ gì đó là lạ, nhưng rất nhanh thì bị giấu đi. Trần Nhân không phát hiện ra gì cả.Hắn ta chật vật chạy ra khỏi thôn Kháo Sơn.Vậy nên hắn ta biết sức chiến đấu của quân Con Cháu.Hắn ta cảm thấy quân Con Cháu sẽ không đánh lại năm vạn đại quân của Trần Nhân, nhưng vẫn có thể khiến Trần Nhân chịu chút tổn thất.Nói không chừng hắn ta có thể nhân lúc hỗn loạn chạy thoát ra ngoài.Bây giờ hắn ta cần phải lừa Trần Nhân đi đánh với quân Con Cháu thôn Kháo Sơn, tốt nhất là đánh đến khi hai bên đều thua.Chờ lúc Trần Nhân và quân Con Cháu thôn Kháo Sơn đánh đến mức hai bên đều tổn thất thì hắn ta có thể đi nhặt của hời.Nghe lời nói của Gia Luật Thanh, Trần Nhân miễn cưỡng tin vài phần chứ không tin hết.Hắn ta đã từng nghe nhiều lần về sự kỳ lạ của binh khí quân Con Cháu.Hắn ta cảm thấy số lượng binh lính quân Con Cháu không nhiều.Gia Luật Thanh thất bại là vì Gia Luật Thanh rất ngạo mạn, cộng thêm số lượng binh lính không đủ.Nếu Gia Luật Thanh cẩn thận hơn một chút và tăng gấp đôi số lượng binh lính thì chắc chắn sẽ đánh được thôn Kháo Sơn.Hiện giờ hắn ta dẫn theo số lượng binh lính gấp năm lần Gia Luật Thanh.Hơn nữa, hắn ta đã biết là quân Con Cháu thôn Kháo Sơn có vũ khí kỳ lạ.Chỉ cần cẩn thận đánh trả là rất dễ dàng thắng được quân Con Cháu.Hắn ta đắc ý nhìn ra phía trước, phất tay nói với đại quân phía sau: “Xuất phát, đi thôn Kháo Sơn, thề không đoạt được thôn Kháo Sơn là không rút quân!”Theo giọng nói hùng hồn của hắn ta, năm vạn quân đội lập tức dâng trào ý chí chiến đấu, tinh thần tăng mạnh đến mức chưa từng có.Thấy cảnh này, vẻ đắc ý trên mặt Trần Nhân càng thêm dày đặc.Gia Luật Thanh đứng bên cạnh thấy vậy cũng rất ngạc nhiên.Hắn ta không ngờ đội quân lần này do Trần Nhân dẫn theo lại hùng mạnh đến thế.Nghĩ lại mình cũng dẫn theo một đội quân tự xưng hùng mạnh thì cảm thấy khó chịu, cả đám kia còn nói khoác là mình vô địch nữa đấy chứ.Cái thứ Tống Hà và Lý Quý gì đó, mẹ nó tên nào cũng là đồ vô dụng! Lại nói, dường như Tống Hà và Lý Quý đã bị quân Con Cháu thôn Kháo Sơn bắn chết rồi.

Chương 442: Lúc này