Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…
Chương 466: Sau khi bàn bạc xong
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Sau khi bàn bạc xong, mọi người quyết định là cải tiến máy bản đá.Đặt cả máy bắn đá lên nền, dùng túi đất đắp xung quanh để cố định phần nền, rồi dùng tấm gỗ dày dựng trước máy bắn đá để ngăn cản sự nổ của mìn.Cho dù mìn có nổ trên tấm gõ, thì với độ dày của tấm gỗ được cố định bằng tấm sắt, chắc chắn có thể chặn lại được sự nổ của mìn.Có khả năng là máy bắn đá sẽ bị mìn nổ hư, nhưng mà rất khó để nổ hư.Chỉ cần máy băn đá có thể bắ n ra được vài đợt thì bọn họ tin chắc rằng bên mình có thể bắn nổ tường thành thôn Kháo Sơn.Bộ binh chuẩn bị sẵn sàng để tấn công, khi tường thành vừa nổ tung liền bắt đầu tấn công.Mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, máy bắn đá cũng được lắp ráp xong trong thời gian ngăn.Để đề phòng lúc chế tạo máy băn đá bị thôn Kháo Sơn phá hư, máy bắn đá được chế tạo theo kiểu lắp ráp, khi lên mặt trận rồi mới lắp ráp.Lần này, bọn họ chế tạo bốn mươi máy bắn đá, vậy nên tốn rất nhiều ngày, và phải dùng hơn một nghìn công cụ và gần một vạn sức người.Thấy bốn mươi máy băn đá đã được lắp ráp xong, trong mắt Phương Bách Phật hiện lên vẻ đắc ý, Tống Chân đứng cạnh cũng rất vui sướng và mong chờ.Còn ba tên thủ lĩnh khác thì nhìn về phía thôn Kháo Sơn với ánh mắt hung ác.“Phương đại soái, lần này thôn Kháo Sơn không muốn bị phá cũng khó, tất cả đều là nhờ vào Gia Luật quân sư.Gia Luật quân sư, mìn của ngươi cũng không kém gì mìn của thôn Kháo Sơn cả." Một tên thủ lĩnh nịnh nọt Phương Bách Phật.Nói đến câu cuối, hắn ta gật đầu với Gia Luật Thanh, giọng điệu tràn đầy vẻ sùng bái.Xem ra là hắn ta có ý định mượn sức Gia Luật Thanh.Rốt cuộc thì Gia Luật Thanh có thể làm ra mìn nổ, bọn họ vẫn khẳng định và thưởng thức năng lực của Gia Luật Thanh.Đây chính là nhân tài, nếu có thể mượn sức thì phe mình sẽ tăng mạnh về thực lực.Thấy quân Con Cháu dùng mìn gây ra uy thế đáng sợ như thế kia, mọi người cũng muốn có vũ khí như mìn vậy.Tuy rằng trong thôn Kháo Sơn cũng có kỹ thuật làm mìn, nhưng so với thôn Kháo Sơn còn chưa đoạt được, mọi người đều thích cái trước mắt hơn.Cảm nhận được sự tung hô của mọi người, trên mặt Gia Luật Thanh hiện lên vẻ đắc ý.“Mời các vị đi thưởng thức kiệt tác của ta.Đợi khi nào đoạt được thôn Kháo Sơn, chúng ta lại đi bên trong chúc mừng cũng không muộn.” Gia Luật Thanh nói với mọi người.Giọng điệu của hắn ta tràn đầy chắc chăn, dường như thôn Kháo Sơn sắp bị đoạt rồi.Rốt cuộc thì trong suy nghĩ của hắn ta, dùng máy bắn đá bắn mìn, chỉ cần bắn được một lỗ hổng trên tường thành là thôn Kháo Sơn như đang ở trong túi đại quân rồi.Mấy người khác cũng mang rất nhiều mong chờ.Ai nấy đều nhìn về phía thôn Kháo Sơn.Trước tường thành thôn Kháo Sơn, Đông Ly Ưng mặt mày nặng nề nhìn về phía mặt trận trước mắt. Sự xuất hiện của máy bắn đá khiến hắn ta hơi bất ngờ.Đông Ly Ưng vốn định bắn vài pháo xem có thể bắn hư máy bắn đá hay không.Nhưng khi thấy trước máy bắn đá có một lớp ván sắt bảo vệ, hắn ta liền biết khó mà dùng đạn pháo bắn hư mặt trận máy bắn đá được.
Sau khi bàn bạc xong, mọi người quyết định là cải tiến máy bản đá.
Đặt cả máy bắn đá lên nền, dùng túi đất đắp xung quanh để cố định phần nền, rồi dùng tấm gỗ dày dựng trước máy bắn đá để ngăn cản sự nổ của mìn.
Cho dù mìn có nổ trên tấm gõ, thì với độ dày của tấm gỗ được cố định bằng tấm sắt, chắc chắn có thể chặn lại được sự nổ của mìn.
Có khả năng là máy bắn đá sẽ bị mìn nổ hư, nhưng mà rất khó để nổ hư.
Chỉ cần máy băn đá có thể bắ n ra được vài đợt thì bọn họ tin chắc rằng bên mình có thể bắn nổ tường thành thôn Kháo Sơn.
Bộ binh chuẩn bị sẵn sàng để tấn công, khi tường thành vừa nổ tung liền bắt đầu tấn công.
Mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, máy bắn đá cũng được lắp ráp xong trong thời gian ngăn.
Để đề phòng lúc chế tạo máy băn đá bị thôn Kháo Sơn phá hư, máy bắn đá được chế tạo theo kiểu lắp ráp, khi lên mặt trận rồi mới lắp ráp.
Lần này, bọn họ chế tạo bốn mươi máy bắn đá, vậy nên tốn rất nhiều ngày, và phải dùng hơn một nghìn công cụ và gần một vạn sức người.
Thấy bốn mươi máy băn đá đã được lắp ráp xong, trong mắt Phương Bách Phật hiện lên vẻ đắc ý, Tống Chân đứng cạnh cũng rất vui sướng và mong chờ.
Còn ba tên thủ lĩnh khác thì nhìn về phía thôn Kháo Sơn với ánh mắt hung ác.
“Phương đại soái, lần này thôn Kháo Sơn không muốn bị phá cũng khó, tất cả đều là nhờ vào Gia Luật quân sư.
Gia Luật quân sư, mìn của ngươi cũng không kém gì mìn của thôn Kháo Sơn cả." Một tên thủ lĩnh nịnh nọt Phương Bách Phật.
Nói đến câu cuối, hắn ta gật đầu với Gia Luật Thanh, giọng điệu tràn đầy vẻ sùng bái.
Xem ra là hắn ta có ý định mượn sức Gia Luật Thanh.
Rốt cuộc thì Gia Luật Thanh có thể làm ra mìn nổ, bọn họ vẫn khẳng định và thưởng thức năng lực của Gia Luật Thanh.
Đây chính là nhân tài, nếu có thể mượn sức thì phe mình sẽ tăng mạnh về thực lực.
Thấy quân Con Cháu dùng mìn gây ra uy thế đáng sợ như thế kia, mọi người cũng muốn có vũ khí như mìn vậy.
Tuy rằng trong thôn Kháo Sơn cũng có kỹ thuật làm mìn, nhưng so với thôn Kháo Sơn còn chưa đoạt được, mọi người đều thích cái trước mắt hơn.
Cảm nhận được sự tung hô của mọi người, trên mặt Gia Luật Thanh hiện lên vẻ đắc ý.
“Mời các vị đi thưởng thức kiệt tác của ta.
Đợi khi nào đoạt được thôn Kháo Sơn, chúng ta lại đi bên trong chúc mừng cũng không muộn.” Gia Luật Thanh nói với mọi người.
Giọng điệu của hắn ta tràn đầy chắc chăn, dường như thôn Kháo Sơn sắp bị đoạt rồi.
Rốt cuộc thì trong suy nghĩ của hắn ta, dùng máy bắn đá bắn mìn, chỉ cần bắn được một lỗ hổng trên tường thành là thôn Kháo Sơn như đang ở trong túi đại quân rồi.
Mấy người khác cũng mang rất nhiều mong chờ.
Ai nấy đều nhìn về phía thôn Kháo Sơn.
Trước tường thành thôn Kháo Sơn, Đông Ly Ưng mặt mày nặng nề nhìn về phía mặt trận trước mắt. Sự xuất hiện của máy bắn đá khiến hắn ta hơi bất ngờ.
Đông Ly Ưng vốn định bắn vài pháo xem có thể bắn hư máy bắn đá hay không.
Nhưng khi thấy trước máy bắn đá có một lớp ván sắt bảo vệ, hắn ta liền biết khó mà dùng đạn pháo bắn hư mặt trận máy bắn đá được.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Sau khi bàn bạc xong, mọi người quyết định là cải tiến máy bản đá.Đặt cả máy bắn đá lên nền, dùng túi đất đắp xung quanh để cố định phần nền, rồi dùng tấm gỗ dày dựng trước máy bắn đá để ngăn cản sự nổ của mìn.Cho dù mìn có nổ trên tấm gõ, thì với độ dày của tấm gỗ được cố định bằng tấm sắt, chắc chắn có thể chặn lại được sự nổ của mìn.Có khả năng là máy bắn đá sẽ bị mìn nổ hư, nhưng mà rất khó để nổ hư.Chỉ cần máy băn đá có thể bắ n ra được vài đợt thì bọn họ tin chắc rằng bên mình có thể bắn nổ tường thành thôn Kháo Sơn.Bộ binh chuẩn bị sẵn sàng để tấn công, khi tường thành vừa nổ tung liền bắt đầu tấn công.Mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, máy bắn đá cũng được lắp ráp xong trong thời gian ngăn.Để đề phòng lúc chế tạo máy băn đá bị thôn Kháo Sơn phá hư, máy bắn đá được chế tạo theo kiểu lắp ráp, khi lên mặt trận rồi mới lắp ráp.Lần này, bọn họ chế tạo bốn mươi máy bắn đá, vậy nên tốn rất nhiều ngày, và phải dùng hơn một nghìn công cụ và gần một vạn sức người.Thấy bốn mươi máy băn đá đã được lắp ráp xong, trong mắt Phương Bách Phật hiện lên vẻ đắc ý, Tống Chân đứng cạnh cũng rất vui sướng và mong chờ.Còn ba tên thủ lĩnh khác thì nhìn về phía thôn Kháo Sơn với ánh mắt hung ác.“Phương đại soái, lần này thôn Kháo Sơn không muốn bị phá cũng khó, tất cả đều là nhờ vào Gia Luật quân sư.Gia Luật quân sư, mìn của ngươi cũng không kém gì mìn của thôn Kháo Sơn cả." Một tên thủ lĩnh nịnh nọt Phương Bách Phật.Nói đến câu cuối, hắn ta gật đầu với Gia Luật Thanh, giọng điệu tràn đầy vẻ sùng bái.Xem ra là hắn ta có ý định mượn sức Gia Luật Thanh.Rốt cuộc thì Gia Luật Thanh có thể làm ra mìn nổ, bọn họ vẫn khẳng định và thưởng thức năng lực của Gia Luật Thanh.Đây chính là nhân tài, nếu có thể mượn sức thì phe mình sẽ tăng mạnh về thực lực.Thấy quân Con Cháu dùng mìn gây ra uy thế đáng sợ như thế kia, mọi người cũng muốn có vũ khí như mìn vậy.Tuy rằng trong thôn Kháo Sơn cũng có kỹ thuật làm mìn, nhưng so với thôn Kháo Sơn còn chưa đoạt được, mọi người đều thích cái trước mắt hơn.Cảm nhận được sự tung hô của mọi người, trên mặt Gia Luật Thanh hiện lên vẻ đắc ý.“Mời các vị đi thưởng thức kiệt tác của ta.Đợi khi nào đoạt được thôn Kháo Sơn, chúng ta lại đi bên trong chúc mừng cũng không muộn.” Gia Luật Thanh nói với mọi người.Giọng điệu của hắn ta tràn đầy chắc chăn, dường như thôn Kháo Sơn sắp bị đoạt rồi.Rốt cuộc thì trong suy nghĩ của hắn ta, dùng máy bắn đá bắn mìn, chỉ cần bắn được một lỗ hổng trên tường thành là thôn Kháo Sơn như đang ở trong túi đại quân rồi.Mấy người khác cũng mang rất nhiều mong chờ.Ai nấy đều nhìn về phía thôn Kháo Sơn.Trước tường thành thôn Kháo Sơn, Đông Ly Ưng mặt mày nặng nề nhìn về phía mặt trận trước mắt. Sự xuất hiện của máy bắn đá khiến hắn ta hơi bất ngờ.Đông Ly Ưng vốn định bắn vài pháo xem có thể bắn hư máy bắn đá hay không.Nhưng khi thấy trước máy bắn đá có một lớp ván sắt bảo vệ, hắn ta liền biết khó mà dùng đạn pháo bắn hư mặt trận máy bắn đá được.