Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…
Chương 472: Giọng nói
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Pháo hoa bao trùm một vùng trời, làm cho không trung trở nên sáng lòa một mảnh, khoảnh khắc Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh nhìn thấy pháo hoa, trong mắt hiện ra vẻ mừng như được mùa.Bọn họ nhận ra, là người mà bọn họ đang chờ mong đã trở lại rồi!Đây là tín hiệu!Là tín hiệu tập kết tiến công!“Tất cả quân Con Cháu nghe lệnh, tất cả mọi người chuẩn bị tốt, chúng ta... ra khỏi thành để phối hợp tiên sinh... giết địch!”Giọng nói của Đông Ly Ưng mang theo sự hưng phấn, quát to với quân Con Cháu đang nghỉ ngơi chỉnh đốn dưới tường thành.Sau khi nghe tiếng của hắn ta, các tướng sĩ quân Con Cháu đang nghỉ ngơi chỉnh đốn tức khắc tràn đầy tinh thần, ánh mắt chứa đầy sự kích động, lấp lánh rực rỡ.Nhất là sau khi nghe được câu phối hợp với tiên sinh để giết địch thì tất cả mọi người trong quân Con Cháu đều hiểu, Giang Siêu đã trở lại, người bọn họ tâm phúc đã trở lại rồi!Có Giang Siêu, chiến lực của quân Con Cháu lại phải tăng lên thêm mấy lần.Tất cả quân Con Cháu mở ra cửa thành, nhanh chóng đi ra ngoài thành tập kết.Cùng lúc đó, pháo hoa trên bầu trời làm cho liên quân bên này ngạc nhiên một hồi, bọn họ đang không hiểu đã xảy ra chuyện gì.Tất cả mọi người đang kinh ngạc nhìn về pháo hoa bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu gì hết.Phương Bách Phật và nhóm thủ lĩnh đều đã ngủ, tuy ban ngày bọn họ không tham chiến, nhưng vừa căng thẳng vừa phẫn nộ, dưới các loại cảm xúc đan chéo đã đủ khiến cho tâm thần và tinh lực của bọn họ suy sụp.Nhóm thủ lĩnh đã mệt nhoài không chịu nổi từ lâu, bọn họ chuẩn bị ngủ một giấc, chờ ngày hôm sau có đủ tỉnh thần lại phát động quân đi hủy diệt quân Con Cháu của thôn Kháo Sơn.Nửa đêm không có tướng lĩnh chủ trì, liên quân nhìn pháo hoa mà ngu người, bọn họ không hề biết có nguy hiểm đang đến dần.Đúng lúc này, ở nơi không xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hành quân, sau đó là một trận hét “Giết!” rung trời.Khoảnh khắc có tiếng kêu vang lên, lập tức có bóng người xông vào doanh địa của liên quân, giơ tay chém xuống, binh sĩ trực đêm của liên quân tức thì bị chặt đầu.Bắt đầu từ người đầu tiên trong liên quân bị giết, quân Con Cháu trong chớp mắt xông lên như nước lũ, trong quân doanh lập tức vang đầy tiếng kêu la thảm thiết.Những người trong liên quân đang ngủ hoảng loạn bò dậy, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc xong.Bọn họ không ngờ rằng ban đêm sẽ có người đánh tới.Nhóm liên quân không sao tin tưởng được, mười vạn đại quân canh gác ở hai nơi vốn nên là cực kỳ vững vàng, lại không sao ngờ được cuối cùng bị Giang Siêu diệt sạch.Bọn họ không sao để ý tới phía sau được, thậm chí là còn phái rất ít mật thám.Bởi vì bọn họ cảm thấy có mười vạn đại quân canh gác ở hai nơi. Kết quả chỉ có thể là là mười vạn quân ở hai hướng của bọn họ giải quyết quân địch.Bọn họ sao có thể ngờ được Giang Siêu sẽ phá tan mười vạn đại quân của bọn họ, sau đó tới đánh lén bọn họ.Hai vạn quân Con Cháu cộng với ba vạn Châu Phủ quân, dưới sự xuất kích toàn lực của năm vạn đại quân, lại thêm sĩ khí của liên quân vốn là không rõ ràng, sau đó, đã không thể để ý đến phía sau nữa rồi.Kết quả vừa nghĩ là biết, bọn họ bị đánh tan, chạy tứ tán khắp nơi, nguyên một cái quân doanh mười lăm vạn người đều trở nên lộn xộn.Phương Bách Phật và nhóm thủ lĩnh cũng vừa mới giật mình tỉnh lại, bọn họ đi ra doanh trướng, nhìn binh sĩ trong doanh địa chạy tán loạn khắp nơi, và quân Con Cháu liều mình xung phong xông tới...
Pháo hoa bao trùm một vùng trời, làm cho không trung trở nên sáng lòa một mảnh, khoảnh khắc Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh nhìn thấy pháo hoa, trong mắt hiện ra vẻ mừng như được mùa.
Bọn họ nhận ra, là người mà bọn họ đang chờ mong đã trở lại rồi!
Đây là tín hiệu!
Là tín hiệu tập kết tiến công!
“Tất cả quân Con Cháu nghe lệnh, tất cả mọi người chuẩn bị tốt, chúng ta... ra khỏi thành để phối hợp tiên sinh... giết địch!”
Giọng nói của Đông Ly Ưng mang theo sự hưng phấn, quát to với quân Con Cháu đang nghỉ ngơi chỉnh đốn dưới tường thành.
Sau khi nghe tiếng của hắn ta, các tướng sĩ quân Con Cháu đang nghỉ ngơi chỉnh đốn tức khắc tràn đầy tinh thần, ánh mắt chứa đầy sự kích động, lấp lánh rực rỡ.
Nhất là sau khi nghe được câu phối hợp với tiên sinh để giết địch thì tất cả mọi người trong quân Con Cháu đều hiểu, Giang Siêu đã trở lại, người bọn họ tâm phúc đã trở lại rồi!
Có Giang Siêu, chiến lực của quân Con Cháu lại phải tăng lên thêm mấy lần.
Tất cả quân Con Cháu mở ra cửa thành, nhanh chóng đi ra ngoài thành tập kết.
Cùng lúc đó, pháo hoa trên bầu trời làm cho liên quân bên này ngạc nhiên một hồi, bọn họ đang không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tất cả mọi người đang kinh ngạc nhìn về pháo hoa bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu gì hết.
Phương Bách Phật và nhóm thủ lĩnh đều đã ngủ, tuy ban ngày bọn họ không tham chiến, nhưng vừa căng thẳng vừa phẫn nộ, dưới các loại cảm xúc đan chéo đã đủ khiến cho tâm thần và tinh lực của bọn họ suy sụp.
Nhóm thủ lĩnh đã mệt nhoài không chịu nổi từ lâu, bọn họ chuẩn bị ngủ một giấc, chờ ngày hôm sau có đủ tỉnh thần lại phát động quân đi hủy diệt quân Con Cháu của thôn Kháo Sơn.
Nửa đêm không có tướng lĩnh chủ trì, liên quân nhìn pháo hoa mà ngu người, bọn họ không hề biết có nguy hiểm đang đến dần.
Đúng lúc này, ở nơi không xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hành quân, sau đó là một trận hét “Giết!” rung trời.
Khoảnh khắc có tiếng kêu vang lên, lập tức có bóng người xông vào doanh địa của liên quân, giơ tay chém xuống, binh sĩ trực đêm của liên quân tức thì bị chặt đầu.
Bắt đầu từ người đầu tiên trong liên quân bị giết, quân Con Cháu trong chớp mắt xông lên như nước lũ, trong quân doanh lập tức vang đầy tiếng kêu la thảm thiết.
Những người trong liên quân đang ngủ hoảng loạn bò dậy, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc xong.
Bọn họ không ngờ rằng ban đêm sẽ có người đánh tới.
Nhóm liên quân không sao tin tưởng được, mười vạn đại quân canh gác ở hai nơi vốn nên là cực kỳ vững vàng, lại không sao ngờ được cuối cùng bị Giang Siêu diệt sạch.
Bọn họ không sao để ý tới phía sau được, thậm chí là còn phái rất ít mật thám.
Bởi vì bọn họ cảm thấy có mười vạn đại quân canh gác ở hai nơi. Kết quả chỉ có thể là là mười vạn quân ở hai hướng của bọn họ giải quyết quân địch.
Bọn họ sao có thể ngờ được Giang Siêu sẽ phá tan mười vạn đại quân của bọn họ, sau đó tới đánh lén bọn họ.
Hai vạn quân Con Cháu cộng với ba vạn Châu Phủ quân, dưới sự xuất kích toàn lực của năm vạn đại quân, lại thêm sĩ khí của liên quân vốn là không rõ ràng, sau đó, đã không thể để ý đến phía sau nữa rồi.
Kết quả vừa nghĩ là biết, bọn họ bị đánh tan, chạy tứ tán khắp nơi, nguyên một cái quân doanh mười lăm vạn người đều trở nên lộn xộn.
Phương Bách Phật và nhóm thủ lĩnh cũng vừa mới giật mình tỉnh lại, bọn họ đi ra doanh trướng, nhìn binh sĩ trong doanh địa chạy tán loạn khắp nơi, và quân Con Cháu liều mình xung phong xông tới...
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Pháo hoa bao trùm một vùng trời, làm cho không trung trở nên sáng lòa một mảnh, khoảnh khắc Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh nhìn thấy pháo hoa, trong mắt hiện ra vẻ mừng như được mùa.Bọn họ nhận ra, là người mà bọn họ đang chờ mong đã trở lại rồi!Đây là tín hiệu!Là tín hiệu tập kết tiến công!“Tất cả quân Con Cháu nghe lệnh, tất cả mọi người chuẩn bị tốt, chúng ta... ra khỏi thành để phối hợp tiên sinh... giết địch!”Giọng nói của Đông Ly Ưng mang theo sự hưng phấn, quát to với quân Con Cháu đang nghỉ ngơi chỉnh đốn dưới tường thành.Sau khi nghe tiếng của hắn ta, các tướng sĩ quân Con Cháu đang nghỉ ngơi chỉnh đốn tức khắc tràn đầy tinh thần, ánh mắt chứa đầy sự kích động, lấp lánh rực rỡ.Nhất là sau khi nghe được câu phối hợp với tiên sinh để giết địch thì tất cả mọi người trong quân Con Cháu đều hiểu, Giang Siêu đã trở lại, người bọn họ tâm phúc đã trở lại rồi!Có Giang Siêu, chiến lực của quân Con Cháu lại phải tăng lên thêm mấy lần.Tất cả quân Con Cháu mở ra cửa thành, nhanh chóng đi ra ngoài thành tập kết.Cùng lúc đó, pháo hoa trên bầu trời làm cho liên quân bên này ngạc nhiên một hồi, bọn họ đang không hiểu đã xảy ra chuyện gì.Tất cả mọi người đang kinh ngạc nhìn về pháo hoa bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu gì hết.Phương Bách Phật và nhóm thủ lĩnh đều đã ngủ, tuy ban ngày bọn họ không tham chiến, nhưng vừa căng thẳng vừa phẫn nộ, dưới các loại cảm xúc đan chéo đã đủ khiến cho tâm thần và tinh lực của bọn họ suy sụp.Nhóm thủ lĩnh đã mệt nhoài không chịu nổi từ lâu, bọn họ chuẩn bị ngủ một giấc, chờ ngày hôm sau có đủ tỉnh thần lại phát động quân đi hủy diệt quân Con Cháu của thôn Kháo Sơn.Nửa đêm không có tướng lĩnh chủ trì, liên quân nhìn pháo hoa mà ngu người, bọn họ không hề biết có nguy hiểm đang đến dần.Đúng lúc này, ở nơi không xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hành quân, sau đó là một trận hét “Giết!” rung trời.Khoảnh khắc có tiếng kêu vang lên, lập tức có bóng người xông vào doanh địa của liên quân, giơ tay chém xuống, binh sĩ trực đêm của liên quân tức thì bị chặt đầu.Bắt đầu từ người đầu tiên trong liên quân bị giết, quân Con Cháu trong chớp mắt xông lên như nước lũ, trong quân doanh lập tức vang đầy tiếng kêu la thảm thiết.Những người trong liên quân đang ngủ hoảng loạn bò dậy, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc xong.Bọn họ không ngờ rằng ban đêm sẽ có người đánh tới.Nhóm liên quân không sao tin tưởng được, mười vạn đại quân canh gác ở hai nơi vốn nên là cực kỳ vững vàng, lại không sao ngờ được cuối cùng bị Giang Siêu diệt sạch.Bọn họ không sao để ý tới phía sau được, thậm chí là còn phái rất ít mật thám.Bởi vì bọn họ cảm thấy có mười vạn đại quân canh gác ở hai nơi. Kết quả chỉ có thể là là mười vạn quân ở hai hướng của bọn họ giải quyết quân địch.Bọn họ sao có thể ngờ được Giang Siêu sẽ phá tan mười vạn đại quân của bọn họ, sau đó tới đánh lén bọn họ.Hai vạn quân Con Cháu cộng với ba vạn Châu Phủ quân, dưới sự xuất kích toàn lực của năm vạn đại quân, lại thêm sĩ khí của liên quân vốn là không rõ ràng, sau đó, đã không thể để ý đến phía sau nữa rồi.Kết quả vừa nghĩ là biết, bọn họ bị đánh tan, chạy tứ tán khắp nơi, nguyên một cái quân doanh mười lăm vạn người đều trở nên lộn xộn.Phương Bách Phật và nhóm thủ lĩnh cũng vừa mới giật mình tỉnh lại, bọn họ đi ra doanh trướng, nhìn binh sĩ trong doanh địa chạy tán loạn khắp nơi, và quân Con Cháu liều mình xung phong xông tới...