Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…
Chương 523: Không biết qua bao lâu
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Giang Siêu chính là người anh hùng đánh bại quân Khiết Đan, đánh tan bọn phản tặc Đại Triệu.Thử hỏi cả cái Đại Triệu này, ai có thể làm được như: Giang Siêu.Bên trong dẹp bọn phản tặc, bên ngoài dẹp bọn xâm lăng."Giang hầu gia uy vũ... Giang hầu gia uy vũ!"Có người hiểu chuyện còn cao giọng hô."Không đúng, là Công gia, phải là Giang công gia uy vũ... Có người ở đó sửa lại. Mặc dù bây giờ Giang Siêu vẫn là hậu tước, tước vị công tước vẫn chưa chính thức thụ phong.Nhưng ai cũng biết hoàng đế cho gọi Giang Siêu vào kinh, là muốn phong hẳn làm quốc công mà, không phải sao!Nhìn mọi người xung quanh reo hò, vẻ mặt Giang Siêu vẫn khá bình tĩnh, lòng hẳn đang càng ngày càng lạnh, một cỗ tức giận dâng lên trong lòng.Tống Triết ngu xuẩn, vì hại hắn mà hại chết cả Lục Diệc Minh vô tội. Tên hôn quân này thật đáng chết. Đại Triệu nằm trong tay ông ta, sớm muộn gì cũng bị ngoại tộc ức hiếp.Sát ý của hẳn đối với Tống Triết cũng lên đến cực điểm, chỉ có điều, dù gì hiện giờ đối phương cũng là hoàng đế Đại Triệu, cho dù Giang Siêu có sát tâm, hắn cũng phải thu lại cái sát tâm này.Lúc này, hẳn nhìn sang đối diện chỗ sáu tên tài tử còn lại ở phe Mộ Dung Minh Ý, hàn ý trong mắt hắn đã lên đến cực điểm!"Bây giờ, các ngươi còn muốn tỉ thí nữa không!" Giọng nói hẳn lộ ra cỗ phẫn nộ khiến cho người khác sợ hãi.Sáu tên tài tử cùng với Tô Yên Nhiên không hiểu sao cảm nhận được một cỗ khí thế bức người.Có tên tài tử đã có ý rút lui, Lưu Anh bị phế, Lục Diệc Minh chết. Thân làm tám đại tài tử, có ai mà không cảm thấy bi thương cơ chứ.Chỉ có điều, sau khi chùn bước một lúc, ánh mắt họ lại kiên định trở lại. Tuy Giang Siêu có thể mạnh hơn Lưu Anh và Lục Diệc Minh, nhưng chưa chắc đã tinh thông mọi thứ.“Ta...” Lúc này, Mộ Dung Minh Ý đứng ra, há miệng định châm chọc Giang Siêu mấy câu, nhưng Giang Siêu lại lạnh lùng liếc hắn ta một cái.Giang Siêu quay người đi đến chỗ thư họa bên cạnh, hắn không cho mọi người có cơ hội lên tiếng, đã cầm bút bắt đầu vếtMọi người nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt họ rất ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, cũng không có ai dám lên tiếng quấy rầy Giang Siêu.Chỉ đành để mặc Giang Siêu ở chỗ thư họa. Tất cả mọi người không biết Giang Siêu đang làm gì.Không biết qua bao lâu, Giang Siêu vứt bút đi, quay người lại cười ha hả."Ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa, thế hệ ta há lại là kẻ vô danh”" Hắn cao giọng hô lên câu thơ này.Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhéMọi người xung quanh nghe thấy câu thơ này, thoáng chốc liền cảm nhận được một cỗ khí thế độc nhất chỉ có trên người Giang Siêu.Cảm giác cuồng ngạo tự đại kia khiến người ta nhíu mày, nhưng đồng thời không khỏi tán thưởng.Mọi người thầm khen trong lòng là thơ hay.Tiếp đó bọn họ cũng đồng ý với sự cuồng ngạo này của Giang Siêu.Người có thể làm ra câu thơ hay như thế, thì có gì mà không ủng hộ.Nhưng mà, mọi người không biết Giang Siêu làm vậy là có ý gì. Không phải nói muốn tỷ thí sao!Tại sao sau khi Lục Diệc Minh chết, hẳn lại cuồng ngạo bất kham thế này.Giang Siêu không để ý đến vẻ ngạc nhiên của mọi người.Hản đi đến chỗ của mình, hẳn bảo một chiến sĩ của tộc Dạ Lang cõng thi thể của Lục Diệc Minh lên.Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hẳn quay người dẫn theo thuộc hạ chuẩn bị rời đi.Khi đi đến trước mặt Tống Tiểu Nhã, Giang Siêu áy náy nói: "Xin lỗi Tiểu Nhã, e là tạm thời Giang đại ca không thể bắt Mộ Dung Minh Ý xin lỗi muội...Giọng hắn hơi sa sút, cũng có chút bi thương khó tả.
Giang Siêu chính là người anh hùng đánh bại quân Khiết Đan, đánh tan bọn phản tặc Đại Triệu.
Thử hỏi cả cái Đại Triệu này, ai có thể làm được như: Giang Siêu.
Bên trong dẹp bọn phản tặc, bên ngoài dẹp bọn xâm lăng.
"Giang hầu gia uy vũ... Giang hầu gia uy vũ!"
Có người hiểu chuyện còn cao giọng hô.
"Không đúng, là Công gia, phải là Giang công gia uy vũ... Có người ở đó sửa lại. Mặc dù bây giờ Giang Siêu vẫn là hậu tước, tước vị công tước vẫn chưa chính thức thụ phong.
Nhưng ai cũng biết hoàng đế cho gọi Giang Siêu vào kinh, là muốn phong hẳn làm quốc công mà, không phải sao!
Nhìn mọi người xung quanh reo hò, vẻ mặt Giang Siêu vẫn khá bình tĩnh, lòng hẳn đang càng ngày càng lạnh, một cỗ tức giận dâng lên trong lòng.
Tống Triết ngu xuẩn, vì hại hắn mà hại chết cả Lục Diệc Minh vô tội. Tên hôn quân này thật đáng chết. Đại Triệu nằm trong tay ông ta, sớm muộn gì cũng bị ngoại tộc ức hiếp.
Sát ý của hẳn đối với Tống Triết cũng lên đến cực điểm, chỉ có điều, dù gì hiện giờ đối phương cũng là hoàng đế Đại Triệu, cho dù Giang Siêu có sát tâm, hắn cũng phải thu lại cái sát tâm này.
Lúc này, hẳn nhìn sang đối diện chỗ sáu tên tài tử còn lại ở phe Mộ Dung Minh Ý, hàn ý trong mắt hắn đã lên đến cực điểm!
"Bây giờ, các ngươi còn muốn tỉ thí nữa không!" Giọng nói hẳn lộ ra cỗ phẫn nộ khiến cho người khác sợ hãi.
Sáu tên tài tử cùng với Tô Yên Nhiên không hiểu sao cảm nhận được một cỗ khí thế bức người.
Có tên tài tử đã có ý rút lui, Lưu Anh bị phế, Lục Diệc Minh chết. Thân làm tám đại tài tử, có ai mà không cảm thấy bi thương cơ chứ.
Chỉ có điều, sau khi chùn bước một lúc, ánh mắt họ lại kiên định trở lại. Tuy Giang Siêu có thể mạnh hơn Lưu Anh và Lục Diệc Minh, nhưng chưa chắc đã tinh thông mọi thứ.
“Ta...” Lúc này, Mộ Dung Minh Ý đứng ra, há miệng định châm chọc Giang Siêu mấy câu, nhưng Giang Siêu lại lạnh lùng liếc hắn ta một cái.
Giang Siêu quay người đi đến chỗ thư họa bên cạnh, hắn không cho mọi người có cơ hội lên tiếng, đã cầm bút bắt đầu vết
Mọi người nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt họ rất ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, cũng không có ai dám lên tiếng quấy rầy Giang Siêu.
Chỉ đành để mặc Giang Siêu ở chỗ thư họa. Tất cả mọi người không biết Giang Siêu đang làm gì.
Không biết qua bao lâu, Giang Siêu vứt bút đi, quay người lại cười ha hả.
"Ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa, thế hệ ta há lại là kẻ vô danh”" Hắn cao giọng hô lên câu thơ này.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Mọi người xung quanh nghe thấy câu thơ này, thoáng chốc liền cảm nhận được một cỗ khí thế độc nhất chỉ có trên người Giang Siêu.
Cảm giác cuồng ngạo tự đại kia khiến người ta nhíu mày, nhưng đồng thời không khỏi tán thưởng.
Mọi người thầm khen trong lòng là thơ hay.
Tiếp đó bọn họ cũng đồng ý với sự cuồng ngạo này của Giang Siêu.
Người có thể làm ra câu thơ hay như thế, thì có gì mà không ủng hộ.
Nhưng mà, mọi người không biết Giang Siêu làm vậy là có ý gì. Không phải nói muốn tỷ thí sao!
Tại sao sau khi Lục Diệc Minh chết, hẳn lại cuồng ngạo bất kham thế này.
Giang Siêu không để ý đến vẻ ngạc nhiên của mọi người.
Hản đi đến chỗ của mình, hẳn bảo một chiến sĩ của tộc Dạ Lang cõng thi thể của Lục Diệc Minh lên.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hẳn quay người dẫn theo thuộc hạ chuẩn bị rời đi.
Khi đi đến trước mặt Tống Tiểu Nhã, Giang Siêu áy náy nói: "Xin lỗi Tiểu Nhã, e là tạm thời Giang đại ca không thể bắt Mộ Dung Minh Ý xin lỗi muội...
Giọng hắn hơi sa sút, cũng có chút bi thương khó tả.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Giang Siêu chính là người anh hùng đánh bại quân Khiết Đan, đánh tan bọn phản tặc Đại Triệu.Thử hỏi cả cái Đại Triệu này, ai có thể làm được như: Giang Siêu.Bên trong dẹp bọn phản tặc, bên ngoài dẹp bọn xâm lăng."Giang hầu gia uy vũ... Giang hầu gia uy vũ!"Có người hiểu chuyện còn cao giọng hô."Không đúng, là Công gia, phải là Giang công gia uy vũ... Có người ở đó sửa lại. Mặc dù bây giờ Giang Siêu vẫn là hậu tước, tước vị công tước vẫn chưa chính thức thụ phong.Nhưng ai cũng biết hoàng đế cho gọi Giang Siêu vào kinh, là muốn phong hẳn làm quốc công mà, không phải sao!Nhìn mọi người xung quanh reo hò, vẻ mặt Giang Siêu vẫn khá bình tĩnh, lòng hẳn đang càng ngày càng lạnh, một cỗ tức giận dâng lên trong lòng.Tống Triết ngu xuẩn, vì hại hắn mà hại chết cả Lục Diệc Minh vô tội. Tên hôn quân này thật đáng chết. Đại Triệu nằm trong tay ông ta, sớm muộn gì cũng bị ngoại tộc ức hiếp.Sát ý của hẳn đối với Tống Triết cũng lên đến cực điểm, chỉ có điều, dù gì hiện giờ đối phương cũng là hoàng đế Đại Triệu, cho dù Giang Siêu có sát tâm, hắn cũng phải thu lại cái sát tâm này.Lúc này, hẳn nhìn sang đối diện chỗ sáu tên tài tử còn lại ở phe Mộ Dung Minh Ý, hàn ý trong mắt hắn đã lên đến cực điểm!"Bây giờ, các ngươi còn muốn tỉ thí nữa không!" Giọng nói hẳn lộ ra cỗ phẫn nộ khiến cho người khác sợ hãi.Sáu tên tài tử cùng với Tô Yên Nhiên không hiểu sao cảm nhận được một cỗ khí thế bức người.Có tên tài tử đã có ý rút lui, Lưu Anh bị phế, Lục Diệc Minh chết. Thân làm tám đại tài tử, có ai mà không cảm thấy bi thương cơ chứ.Chỉ có điều, sau khi chùn bước một lúc, ánh mắt họ lại kiên định trở lại. Tuy Giang Siêu có thể mạnh hơn Lưu Anh và Lục Diệc Minh, nhưng chưa chắc đã tinh thông mọi thứ.“Ta...” Lúc này, Mộ Dung Minh Ý đứng ra, há miệng định châm chọc Giang Siêu mấy câu, nhưng Giang Siêu lại lạnh lùng liếc hắn ta một cái.Giang Siêu quay người đi đến chỗ thư họa bên cạnh, hắn không cho mọi người có cơ hội lên tiếng, đã cầm bút bắt đầu vếtMọi người nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt họ rất ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, cũng không có ai dám lên tiếng quấy rầy Giang Siêu.Chỉ đành để mặc Giang Siêu ở chỗ thư họa. Tất cả mọi người không biết Giang Siêu đang làm gì.Không biết qua bao lâu, Giang Siêu vứt bút đi, quay người lại cười ha hả."Ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa, thế hệ ta há lại là kẻ vô danh”" Hắn cao giọng hô lên câu thơ này.Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhéMọi người xung quanh nghe thấy câu thơ này, thoáng chốc liền cảm nhận được một cỗ khí thế độc nhất chỉ có trên người Giang Siêu.Cảm giác cuồng ngạo tự đại kia khiến người ta nhíu mày, nhưng đồng thời không khỏi tán thưởng.Mọi người thầm khen trong lòng là thơ hay.Tiếp đó bọn họ cũng đồng ý với sự cuồng ngạo này của Giang Siêu.Người có thể làm ra câu thơ hay như thế, thì có gì mà không ủng hộ.Nhưng mà, mọi người không biết Giang Siêu làm vậy là có ý gì. Không phải nói muốn tỷ thí sao!Tại sao sau khi Lục Diệc Minh chết, hẳn lại cuồng ngạo bất kham thế này.Giang Siêu không để ý đến vẻ ngạc nhiên của mọi người.Hản đi đến chỗ của mình, hẳn bảo một chiến sĩ của tộc Dạ Lang cõng thi thể của Lục Diệc Minh lên.Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, hẳn quay người dẫn theo thuộc hạ chuẩn bị rời đi.Khi đi đến trước mặt Tống Tiểu Nhã, Giang Siêu áy náy nói: "Xin lỗi Tiểu Nhã, e là tạm thời Giang đại ca không thể bắt Mộ Dung Minh Ý xin lỗi muội...Giọng hắn hơi sa sút, cũng có chút bi thương khó tả.