Tác giả:

Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…

Chương 690: Qua mười mấy phút

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Đúng lúc này, Giang Siêu đột nhiên cảm nhận được tiếng gió truyền đến từ sau lưng, hắn nghiêng người theo bản năng.€ó một vài kiện ám khí bay qua bên cạnh hắn, nhưng hắn vẫn trúng mấy cái phi tiêu ở sau lưng.Nỗi đau mãnh liệt làm trán hẳn đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.Ở chỗ vết thương còn có từng đợt cảm giác tê dại truyền đến.Xem ra, những người này đã bôi thuốc lên ám khí.Nhưng cũng may mắn là theo cảm giác của hắn, đối phương cũng không bôi thuốc độc.Nếu không, sợ là bây giờ hắn đã phải viết di chúc ở đây rồi.Nhưng dù nó không phải thuốc độc nhưng vẫn là thuốc tê, thuốc đang dần gặm nhấm cơ thể của Giang Siêu.Cứ tiếp tục như vậy, sợ là không bao lâu nữa Giang Siêu sẽ ngất đi.Hảẳn cố chống chọi mà đi xuyên vào sâu trong rừng, quân địch ở sau lưng bị hắn bỏ rơi một đoạn dài.So về năng lực sinh tồn ở rừng cây, có lẽ những người này không thể so sánh với một đặc công ở kiếp trước như Giang Siêu được.Qua mười mấy phút, Giang Siêu đã cät đuôi được người ở phía sau.Nhưng hắn không dám dừng lại, dù ý thức lúc này đã bắt đầu mơ hồ, nhưng hắn vẫn cố chống đỡ để đi về phía trước.Trên đường hẳn đã để lại quá nhiều dấu vết, bây giờ chỉ cần dừng lại, không bao lâu nữa, chắc chắn sẽ có người ở phía sau bắt được hẳn.Bây giờ hăn chỉ có thể giãn khoảng cách với bọn họ ra càng xa càng tốt.Nhưng càng đi sâu, ý thức của Giang Siêu càng mơ hồ.Cuối cùng, thuốc vẫn phát tác, Giang Siêu ngã trên mặt đất, trực tiếp ngất đi.Nhưng trước khi ngất xỉu, hắn vẫn sợ làm Đông Ly Thải bị thương nên để lật người rồi mới ngã xuống.Đông Ly Thải nhìn thấy Giang Siêu ngất xỉu mà lòng rất lo lắng.Nàng nhoài người bò về phía trước, vội vàng dùng sức đỡ Giang Siêu lên.Nhìn thấy lưng Giang Siêu bê bết máu, nàng vừa đau lòng vừa lo lảng, còn hơi bối rối nữa.Nhưng nàng vẫn nghĩ cách cõng Giang Siêu lên lưng.Nàng cũng biết là không thể ở lại chỗ này quá lâu, chắc chắn phải nhanh chóng rời đi.Nàng chật vật cõng Giang Siêu, nhìn đường núi trước mắt mà nàng chỉ thấy mờ mịt.Trời cũng gần tối hẳn rồi. Nàng biết nếu cứ tiếp tục mù quáng như vậy cũng không phải là cách.Lúc này, nàng thấy ở dưới một tảng đá lớn cách đó không xa có một cái hang đá có thể chứa người.Nàng khó khăn ôm Giang Siêu đến bên trong hang đá này.Sau khi đặt Giang Siêu xuống, nàng kiểm tra vết thương sau lưng Giang Siêu.Nàng xé rách quần áo của mình, cẩn thận làm sạch vết thương cho Giang Siêu rồi mới dùng vải băng bó chỗ bị thương lại.Nàng ôm Giang Siêu thật chặt vào trong ngực, mắt nàng đã ngập đầy nước mắt.Lúc này, trời cũng đã tối. Trong lòng Đông Ly Thải thấy sợ hãi kinh khủng.Cũng may, Giang Siêu chỉ ngất xỉu, hô hấp vẫn khá ổn định.Ôm Giang Siêu, Đông Ly Thải thấy yên tâm hơn nhiều.Dưới trời tối, mấy người kia muốn truy đuổi tiếp sợ là cũng không dễ dàng như vậy.Rừng cây cũng tạo thành phiền phức lớn cho bọn họ.Dù Giang Siêu có để lại dấu vết, nhưng bọn họ muốn tìm người vẫn là không có khả năng.

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Đúng lúc này, Giang Siêu đột nhiên cảm nhận được tiếng gió truyền đến từ sau lưng, hắn nghiêng người theo bản năng.€ó một vài kiện ám khí bay qua bên cạnh hắn, nhưng hắn vẫn trúng mấy cái phi tiêu ở sau lưng.Nỗi đau mãnh liệt làm trán hẳn đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.Ở chỗ vết thương còn có từng đợt cảm giác tê dại truyền đến.Xem ra, những người này đã bôi thuốc lên ám khí.Nhưng cũng may mắn là theo cảm giác của hắn, đối phương cũng không bôi thuốc độc.Nếu không, sợ là bây giờ hắn đã phải viết di chúc ở đây rồi.Nhưng dù nó không phải thuốc độc nhưng vẫn là thuốc tê, thuốc đang dần gặm nhấm cơ thể của Giang Siêu.Cứ tiếp tục như vậy, sợ là không bao lâu nữa Giang Siêu sẽ ngất đi.Hảẳn cố chống chọi mà đi xuyên vào sâu trong rừng, quân địch ở sau lưng bị hắn bỏ rơi một đoạn dài.So về năng lực sinh tồn ở rừng cây, có lẽ những người này không thể so sánh với một đặc công ở kiếp trước như Giang Siêu được.Qua mười mấy phút, Giang Siêu đã cät đuôi được người ở phía sau.Nhưng hắn không dám dừng lại, dù ý thức lúc này đã bắt đầu mơ hồ, nhưng hắn vẫn cố chống đỡ để đi về phía trước.Trên đường hẳn đã để lại quá nhiều dấu vết, bây giờ chỉ cần dừng lại, không bao lâu nữa, chắc chắn sẽ có người ở phía sau bắt được hẳn.Bây giờ hăn chỉ có thể giãn khoảng cách với bọn họ ra càng xa càng tốt.Nhưng càng đi sâu, ý thức của Giang Siêu càng mơ hồ.Cuối cùng, thuốc vẫn phát tác, Giang Siêu ngã trên mặt đất, trực tiếp ngất đi.Nhưng trước khi ngất xỉu, hắn vẫn sợ làm Đông Ly Thải bị thương nên để lật người rồi mới ngã xuống.Đông Ly Thải nhìn thấy Giang Siêu ngất xỉu mà lòng rất lo lắng.Nàng nhoài người bò về phía trước, vội vàng dùng sức đỡ Giang Siêu lên.Nhìn thấy lưng Giang Siêu bê bết máu, nàng vừa đau lòng vừa lo lảng, còn hơi bối rối nữa.Nhưng nàng vẫn nghĩ cách cõng Giang Siêu lên lưng.Nàng cũng biết là không thể ở lại chỗ này quá lâu, chắc chắn phải nhanh chóng rời đi.Nàng chật vật cõng Giang Siêu, nhìn đường núi trước mắt mà nàng chỉ thấy mờ mịt.Trời cũng gần tối hẳn rồi. Nàng biết nếu cứ tiếp tục mù quáng như vậy cũng không phải là cách.Lúc này, nàng thấy ở dưới một tảng đá lớn cách đó không xa có một cái hang đá có thể chứa người.Nàng khó khăn ôm Giang Siêu đến bên trong hang đá này.Sau khi đặt Giang Siêu xuống, nàng kiểm tra vết thương sau lưng Giang Siêu.Nàng xé rách quần áo của mình, cẩn thận làm sạch vết thương cho Giang Siêu rồi mới dùng vải băng bó chỗ bị thương lại.Nàng ôm Giang Siêu thật chặt vào trong ngực, mắt nàng đã ngập đầy nước mắt.Lúc này, trời cũng đã tối. Trong lòng Đông Ly Thải thấy sợ hãi kinh khủng.Cũng may, Giang Siêu chỉ ngất xỉu, hô hấp vẫn khá ổn định.Ôm Giang Siêu, Đông Ly Thải thấy yên tâm hơn nhiều.Dưới trời tối, mấy người kia muốn truy đuổi tiếp sợ là cũng không dễ dàng như vậy.Rừng cây cũng tạo thành phiền phức lớn cho bọn họ.Dù Giang Siêu có để lại dấu vết, nhưng bọn họ muốn tìm người vẫn là không có khả năng.

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Đúng lúc này, Giang Siêu đột nhiên cảm nhận được tiếng gió truyền đến từ sau lưng, hắn nghiêng người theo bản năng.€ó một vài kiện ám khí bay qua bên cạnh hắn, nhưng hắn vẫn trúng mấy cái phi tiêu ở sau lưng.Nỗi đau mãnh liệt làm trán hẳn đổ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.Ở chỗ vết thương còn có từng đợt cảm giác tê dại truyền đến.Xem ra, những người này đã bôi thuốc lên ám khí.Nhưng cũng may mắn là theo cảm giác của hắn, đối phương cũng không bôi thuốc độc.Nếu không, sợ là bây giờ hắn đã phải viết di chúc ở đây rồi.Nhưng dù nó không phải thuốc độc nhưng vẫn là thuốc tê, thuốc đang dần gặm nhấm cơ thể của Giang Siêu.Cứ tiếp tục như vậy, sợ là không bao lâu nữa Giang Siêu sẽ ngất đi.Hảẳn cố chống chọi mà đi xuyên vào sâu trong rừng, quân địch ở sau lưng bị hắn bỏ rơi một đoạn dài.So về năng lực sinh tồn ở rừng cây, có lẽ những người này không thể so sánh với một đặc công ở kiếp trước như Giang Siêu được.Qua mười mấy phút, Giang Siêu đã cät đuôi được người ở phía sau.Nhưng hắn không dám dừng lại, dù ý thức lúc này đã bắt đầu mơ hồ, nhưng hắn vẫn cố chống đỡ để đi về phía trước.Trên đường hẳn đã để lại quá nhiều dấu vết, bây giờ chỉ cần dừng lại, không bao lâu nữa, chắc chắn sẽ có người ở phía sau bắt được hẳn.Bây giờ hăn chỉ có thể giãn khoảng cách với bọn họ ra càng xa càng tốt.Nhưng càng đi sâu, ý thức của Giang Siêu càng mơ hồ.Cuối cùng, thuốc vẫn phát tác, Giang Siêu ngã trên mặt đất, trực tiếp ngất đi.Nhưng trước khi ngất xỉu, hắn vẫn sợ làm Đông Ly Thải bị thương nên để lật người rồi mới ngã xuống.Đông Ly Thải nhìn thấy Giang Siêu ngất xỉu mà lòng rất lo lắng.Nàng nhoài người bò về phía trước, vội vàng dùng sức đỡ Giang Siêu lên.Nhìn thấy lưng Giang Siêu bê bết máu, nàng vừa đau lòng vừa lo lảng, còn hơi bối rối nữa.Nhưng nàng vẫn nghĩ cách cõng Giang Siêu lên lưng.Nàng cũng biết là không thể ở lại chỗ này quá lâu, chắc chắn phải nhanh chóng rời đi.Nàng chật vật cõng Giang Siêu, nhìn đường núi trước mắt mà nàng chỉ thấy mờ mịt.Trời cũng gần tối hẳn rồi. Nàng biết nếu cứ tiếp tục mù quáng như vậy cũng không phải là cách.Lúc này, nàng thấy ở dưới một tảng đá lớn cách đó không xa có một cái hang đá có thể chứa người.Nàng khó khăn ôm Giang Siêu đến bên trong hang đá này.Sau khi đặt Giang Siêu xuống, nàng kiểm tra vết thương sau lưng Giang Siêu.Nàng xé rách quần áo của mình, cẩn thận làm sạch vết thương cho Giang Siêu rồi mới dùng vải băng bó chỗ bị thương lại.Nàng ôm Giang Siêu thật chặt vào trong ngực, mắt nàng đã ngập đầy nước mắt.Lúc này, trời cũng đã tối. Trong lòng Đông Ly Thải thấy sợ hãi kinh khủng.Cũng may, Giang Siêu chỉ ngất xỉu, hô hấp vẫn khá ổn định.Ôm Giang Siêu, Đông Ly Thải thấy yên tâm hơn nhiều.Dưới trời tối, mấy người kia muốn truy đuổi tiếp sợ là cũng không dễ dàng như vậy.Rừng cây cũng tạo thành phiền phức lớn cho bọn họ.Dù Giang Siêu có để lại dấu vết, nhưng bọn họ muốn tìm người vẫn là không có khả năng.

Chương 690: Qua mười mấy phút