Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…
Chương 714: Nghe sứ giả nói xong
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Nghe sứ giả nói xong, Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã cùng nhíu mày.Bọn họ không ngờ là sẽ được một tin tức như thế.Bọn họ nhìn nhau, không trả lời sứ giả, mà giục đội quân đi tiếp.Có nói tốt hay không là không quan trọng, phái binh hay không là chuyện của Giang Siêu, bọn họ đi chỉ vì giúp đỡ Giang Siêu.Về phần chuyện khác, bọn họ đều không quan tâm.Bọn họ vừa dẫn quân vừa lộ vẻ mặt phức tạp.Sau khi đi đến Kinh Dương thành, bọn họ thấy dọc đường có rất nhiều người bỏ chạy về phía phủ Ninh Châu.Hiển nhiên đám người kia là bá tánh trên địa bàn Nguyên vương.Chắc là bá tánh đã biết người Nữ Chân đánh tới rồi.Có người không muốn rời xa quê hương.Có người lại sợ bị người Nữ Chân giết chết nên bỏ chạy, mà nơi muốn đến chính là phủ Ninh Châu.Thấy cảnh này, bọn họ ra lệnh hành quân nhanh hơn nữa, đồng thời phái thêm nhiều lính trinh sát, để báo cáo tình hình phía trước cho bọn họ bất cứ lúc nào.Bên kia, Giang Siêu hành quân gấp đi được một đoạn đường dài, hiện nay đã qua khỏi Dương Phong thành, nhưng vẫn còn cách gần Dương Phong thành.Nơi đây không thích hợp để mai phục người Nữ Chân.Hắn phải tiếp tục đi lên phía trước nữa.Đúng lúc này, lính trinh sát truyền tin tức lại là có trận chiến đang diễn ra ở vài dặm phía trước.Hình như là người Nữ Chân đang đuổi đánh tàn binh chạy ra từ Dương Phong thành. Hai bên chiến đấu rất dữ dội.Nhưng hiển nhiên là tàn binh Dương Phong thành không phải là đối thủ của người Nữ Chân. Bọn họ vừa đánh vừa lui, chắc là không bao lâu nữa sẽ thua hoàn toàn.Nghe lính trinh sát báo cáo xong, Giang Siêu nhíu mày.Tuy rằng Nguyên vương có khí khái, binh lính của Nguyên vương không đến mức hèn nhát như quân Đại Triệu khác, nhưng lúc này bọn họ lại đánh nhau dữ dội với người Nữ Chân, chứng tỏ người được tàn binh Dương Phong thành bảo vệ có thân phận không đơn giản, nếu không thì đám tàn binh đã bỏ chạy lâu rồi.Giang Siêu nghĩ nghĩ rồi nói với người bên cạnh: “Băng Cử, ngươi có bằng lòng cùng ta đi giết địch...”Người đứng bên cạnh Giang Siêu chính là Nhạc Bằng Cử.Từ khi nhận hắn ta về quân Con Cháu, đây mới là lần đầu tiên Giang Siêu dẫn hắn ta theo quân.Ở kiếp trước của Giang Siêu, Nhạc Bằng Cử chính là danh tướng đánh người Nữ Chân.Đến kiếp này, Giang Siêu cũng không có mai một tài năng của hắn ta.Hiện giờ, ngoài bản thân Giang Siêu ra thì hắn ta chính là thống soái của quân Con Cháu.“Giang công gia cứ việc phân phó, mạt tướng sẵn lòng theo công gia trèo đèo lội suối...”Nhạc Bằng Cử cung kính chắp tay với Giang Siêu.“Được lắm... ngươi theo ta dẫn một nghìn người đi cứu viện trước. Tiểu Sơn, ta giao quân còn lại cho ngươi, nhớ mau chóng đuổi theo.”Giang Siêu gật đầu, nói với Đông Ly Sơn.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Nghe sứ giả nói xong, Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã cùng nhíu mày.Bọn họ không ngờ là sẽ được một tin tức như thế.Bọn họ nhìn nhau, không trả lời sứ giả, mà giục đội quân đi tiếp.Có nói tốt hay không là không quan trọng, phái binh hay không là chuyện của Giang Siêu, bọn họ đi chỉ vì giúp đỡ Giang Siêu.Về phần chuyện khác, bọn họ đều không quan tâm.Bọn họ vừa dẫn quân vừa lộ vẻ mặt phức tạp.Sau khi đi đến Kinh Dương thành, bọn họ thấy dọc đường có rất nhiều người bỏ chạy về phía phủ Ninh Châu.Hiển nhiên đám người kia là bá tánh trên địa bàn Nguyên vương.Chắc là bá tánh đã biết người Nữ Chân đánh tới rồi.Có người không muốn rời xa quê hương.Có người lại sợ bị người Nữ Chân giết chết nên bỏ chạy, mà nơi muốn đến chính là phủ Ninh Châu.Thấy cảnh này, bọn họ ra lệnh hành quân nhanh hơn nữa, đồng thời phái thêm nhiều lính trinh sát, để báo cáo tình hình phía trước cho bọn họ bất cứ lúc nào.Bên kia, Giang Siêu hành quân gấp đi được một đoạn đường dài, hiện nay đã qua khỏi Dương Phong thành, nhưng vẫn còn cách gần Dương Phong thành.Nơi đây không thích hợp để mai phục người Nữ Chân.Hắn phải tiếp tục đi lên phía trước nữa.Đúng lúc này, lính trinh sát truyền tin tức lại là có trận chiến đang diễn ra ở vài dặm phía trước.Hình như là người Nữ Chân đang đuổi đánh tàn binh chạy ra từ Dương Phong thành. Hai bên chiến đấu rất dữ dội.Nhưng hiển nhiên là tàn binh Dương Phong thành không phải là đối thủ của người Nữ Chân. Bọn họ vừa đánh vừa lui, chắc là không bao lâu nữa sẽ thua hoàn toàn.Nghe lính trinh sát báo cáo xong, Giang Siêu nhíu mày.Tuy rằng Nguyên vương có khí khái, binh lính của Nguyên vương không đến mức hèn nhát như quân Đại Triệu khác, nhưng lúc này bọn họ lại đánh nhau dữ dội với người Nữ Chân, chứng tỏ người được tàn binh Dương Phong thành bảo vệ có thân phận không đơn giản, nếu không thì đám tàn binh đã bỏ chạy lâu rồi.Giang Siêu nghĩ nghĩ rồi nói với người bên cạnh: “Băng Cử, ngươi có bằng lòng cùng ta đi giết địch...”Người đứng bên cạnh Giang Siêu chính là Nhạc Bằng Cử.Từ khi nhận hắn ta về quân Con Cháu, đây mới là lần đầu tiên Giang Siêu dẫn hắn ta theo quân.Ở kiếp trước của Giang Siêu, Nhạc Bằng Cử chính là danh tướng đánh người Nữ Chân.Đến kiếp này, Giang Siêu cũng không có mai một tài năng của hắn ta.Hiện giờ, ngoài bản thân Giang Siêu ra thì hắn ta chính là thống soái của quân Con Cháu.“Giang công gia cứ việc phân phó, mạt tướng sẵn lòng theo công gia trèo đèo lội suối...”Nhạc Bằng Cử cung kính chắp tay với Giang Siêu.“Được lắm... ngươi theo ta dẫn một nghìn người đi cứu viện trước. Tiểu Sơn, ta giao quân còn lại cho ngươi, nhớ mau chóng đuổi theo.”Giang Siêu gật đầu, nói với Đông Ly Sơn.
Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Nghe sứ giả nói xong, Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã cùng nhíu mày.Bọn họ không ngờ là sẽ được một tin tức như thế.Bọn họ nhìn nhau, không trả lời sứ giả, mà giục đội quân đi tiếp.Có nói tốt hay không là không quan trọng, phái binh hay không là chuyện của Giang Siêu, bọn họ đi chỉ vì giúp đỡ Giang Siêu.Về phần chuyện khác, bọn họ đều không quan tâm.Bọn họ vừa dẫn quân vừa lộ vẻ mặt phức tạp.Sau khi đi đến Kinh Dương thành, bọn họ thấy dọc đường có rất nhiều người bỏ chạy về phía phủ Ninh Châu.Hiển nhiên đám người kia là bá tánh trên địa bàn Nguyên vương.Chắc là bá tánh đã biết người Nữ Chân đánh tới rồi.Có người không muốn rời xa quê hương.Có người lại sợ bị người Nữ Chân giết chết nên bỏ chạy, mà nơi muốn đến chính là phủ Ninh Châu.Thấy cảnh này, bọn họ ra lệnh hành quân nhanh hơn nữa, đồng thời phái thêm nhiều lính trinh sát, để báo cáo tình hình phía trước cho bọn họ bất cứ lúc nào.Bên kia, Giang Siêu hành quân gấp đi được một đoạn đường dài, hiện nay đã qua khỏi Dương Phong thành, nhưng vẫn còn cách gần Dương Phong thành.Nơi đây không thích hợp để mai phục người Nữ Chân.Hắn phải tiếp tục đi lên phía trước nữa.Đúng lúc này, lính trinh sát truyền tin tức lại là có trận chiến đang diễn ra ở vài dặm phía trước.Hình như là người Nữ Chân đang đuổi đánh tàn binh chạy ra từ Dương Phong thành. Hai bên chiến đấu rất dữ dội.Nhưng hiển nhiên là tàn binh Dương Phong thành không phải là đối thủ của người Nữ Chân. Bọn họ vừa đánh vừa lui, chắc là không bao lâu nữa sẽ thua hoàn toàn.Nghe lính trinh sát báo cáo xong, Giang Siêu nhíu mày.Tuy rằng Nguyên vương có khí khái, binh lính của Nguyên vương không đến mức hèn nhát như quân Đại Triệu khác, nhưng lúc này bọn họ lại đánh nhau dữ dội với người Nữ Chân, chứng tỏ người được tàn binh Dương Phong thành bảo vệ có thân phận không đơn giản, nếu không thì đám tàn binh đã bỏ chạy lâu rồi.Giang Siêu nghĩ nghĩ rồi nói với người bên cạnh: “Băng Cử, ngươi có bằng lòng cùng ta đi giết địch...”Người đứng bên cạnh Giang Siêu chính là Nhạc Bằng Cử.Từ khi nhận hắn ta về quân Con Cháu, đây mới là lần đầu tiên Giang Siêu dẫn hắn ta theo quân.Ở kiếp trước của Giang Siêu, Nhạc Bằng Cử chính là danh tướng đánh người Nữ Chân.Đến kiếp này, Giang Siêu cũng không có mai một tài năng của hắn ta.Hiện giờ, ngoài bản thân Giang Siêu ra thì hắn ta chính là thống soái của quân Con Cháu.“Giang công gia cứ việc phân phó, mạt tướng sẵn lòng theo công gia trèo đèo lội suối...”Nhạc Bằng Cử cung kính chắp tay với Giang Siêu.“Được lắm... ngươi theo ta dẫn một nghìn người đi cứu viện trước. Tiểu Sơn, ta giao quân còn lại cho ngươi, nhớ mau chóng đuổi theo.”Giang Siêu gật đầu, nói với Đông Ly Sơn.