Tác giả:

Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…

Chương 778: Nàng mở miệng muốn giải thích

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Siêu có chút kinh ngạc, hẳn thật sự không có ý khác chỉ là nhất thời không biết nên xử lý mối quan hệ này như thế nào mà thôi.Khi hẳn muốn lên tiếng giải thích thì hai người phụ nữ đã rời đi.Bây giờ chỉ còn lại Tống Yên với vẻ mặt ngượng ngùng, đầu cũng không dám ngẩng. Nàng có chút nhút nhát nhìn Giang Siêu, trong mắt toàn là sự sợ hãi.Cho dù tuỳ hứng như nàng cũng biết chuyện này là cha nàng tính kế bản thân và Giang Siêu.Nếu như Giang Siêu nổi giận rồi, nếu như xem nàng là người phụ nữ không biết liêm sỉ vậy thì nàng không muốn sống nữa."Giang Siêu... Ta... Không phải... Không phải là người phụ nữ không biết liêm sỉ, ta..."Nàng mở miệng muốn giải thích, cả người trông có vẻ vô cùng đáng thương.Nàng trải qua thử thách lúc này càng động lòng hơn.Bộ dạng đó quả thật khiến cho người ta yêu thương chỉ là trong lòng có chút phiền hà, hắn xua tay với Tống Yên nói: "Ta biết, chuyện này không trách nàng, nếu có trách cũng trách ta... Tối qua nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi."Lời này của Giang Siêu vừa nói ra, khuôn mặt nhịn không được đỏ lên, Tống Yên xấu hổ đến mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.Giang Siêu nhìn thấy bộ dạng này của nàng cùng với sự loạn xạ ở trên giường, và ba vết đỏ. Trong lúc tâm trạng rối bời nhanh chóng mặc áo rồi quay người đi ra khỏi phòng.Khi vừa đến ngoài sân lại nhìn thấy Tống Chân đang đợi ở bên ngoài, trên mặt còn có chút cười mỉm."Giang công gia dậy rồi, mời đi theo ta, phụ vương đang ở trước đợi người...'Trong ý cười này lại dường như lộ ra chút lo lắng.Cơn tức của Giang Siêu vốn muốn bộc phát chỉ đành tạm thời đè xuống, hẳn với Tống Chân đến đình nghỉ mát ở không xa phía trước.Chỉ nhìn thấy Nguyên vương Tống Tín đang đợi ở trong đình nghỉ mát, xung quanh là một đám hộ vệ đang canh giữ xung quanh đình.Nhìn thấy Giang Siêu đến, trên mặt Tống Tín mang theo chút ý cười, ông ta đứng dậy gật đầu với Giang Siêu.Giang Siêu đi vào trong đình nghỉ mát, mỉm cười rót trà cho Giang Siêu."Giang công gia còn tức giận vì chuyện hôm qua, bổn vương đền tội ngay đây với ngài.Tiểu nữ ngưỡng mộ công gia, bổn vương xem như hoàn thành tâm nguyện của con bé. Sau này tiểu nữ nương nhờ công gia rồi."Nói đến đây, Nguyên vương Triệu Tín không đợi Giang Siêu lên tiếng, lại tiếp tục nói: "Giang công gia, sau này nếu như có gì cần đến bổn vương cứ việc lên tiếng, với tham vọng và tài năng của Giang công gia e là sau này thiên hạ cũng là của Giang công gia rồi. Bổn vương làm như vậy cũng chỉ là muốn huyết mạch Viên Triệu của ta có thể tiếp tục duy trì.""Bất kể tương lai Giang công gia có suy nghĩ gì chỉ hy vọng đến ngày đó, Giang công gia có thể nể mặt của Yên Nhi quan tâm nhiều hơn... Bổn vương ở đây cầu xin Giang công gia:Nói đến đây, Triệu Tín đứng dậy hành lễ thật sâu với Giang Siêu, thái độ khiêm tốn cung kính.Giang Siêu bị hành động này của ông ta làm cho có chút ngạc nhiên, nhưng cũng xem như hiểu được dự định của Triệu Tín.Từ trong lời của ông ta, Giang Siêu cũng biết Triệu Tín chuẩn bị xin ân tình từ hẳn.Ông ta không muốn từ bỏ địa vị của bản thân nhưng cũng không muốn đối địch với Giang Siêu.Ý của ông ta là hy vọng bảo toàn lãnh địa Viên Triệu.Bạn đang đọc truyện mới tại truyena.zz.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Siêu có chút kinh ngạc, hẳn thật sự không có ý khác chỉ là nhất thời không biết nên xử lý mối quan hệ này như thế nào mà thôi.Khi hẳn muốn lên tiếng giải thích thì hai người phụ nữ đã rời đi.Bây giờ chỉ còn lại Tống Yên với vẻ mặt ngượng ngùng, đầu cũng không dám ngẩng. Nàng có chút nhút nhát nhìn Giang Siêu, trong mắt toàn là sự sợ hãi.Cho dù tuỳ hứng như nàng cũng biết chuyện này là cha nàng tính kế bản thân và Giang Siêu.Nếu như Giang Siêu nổi giận rồi, nếu như xem nàng là người phụ nữ không biết liêm sỉ vậy thì nàng không muốn sống nữa."Giang Siêu... Ta... Không phải... Không phải là người phụ nữ không biết liêm sỉ, ta..."Nàng mở miệng muốn giải thích, cả người trông có vẻ vô cùng đáng thương.Nàng trải qua thử thách lúc này càng động lòng hơn.Bộ dạng đó quả thật khiến cho người ta yêu thương chỉ là trong lòng có chút phiền hà, hắn xua tay với Tống Yên nói: "Ta biết, chuyện này không trách nàng, nếu có trách cũng trách ta... Tối qua nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi."Lời này của Giang Siêu vừa nói ra, khuôn mặt nhịn không được đỏ lên, Tống Yên xấu hổ đến mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.Giang Siêu nhìn thấy bộ dạng này của nàng cùng với sự loạn xạ ở trên giường, và ba vết đỏ. Trong lúc tâm trạng rối bời nhanh chóng mặc áo rồi quay người đi ra khỏi phòng.Khi vừa đến ngoài sân lại nhìn thấy Tống Chân đang đợi ở bên ngoài, trên mặt còn có chút cười mỉm."Giang công gia dậy rồi, mời đi theo ta, phụ vương đang ở trước đợi người...'Trong ý cười này lại dường như lộ ra chút lo lắng.Cơn tức của Giang Siêu vốn muốn bộc phát chỉ đành tạm thời đè xuống, hẳn với Tống Chân đến đình nghỉ mát ở không xa phía trước.Chỉ nhìn thấy Nguyên vương Tống Tín đang đợi ở trong đình nghỉ mát, xung quanh là một đám hộ vệ đang canh giữ xung quanh đình.Nhìn thấy Giang Siêu đến, trên mặt Tống Tín mang theo chút ý cười, ông ta đứng dậy gật đầu với Giang Siêu.Giang Siêu đi vào trong đình nghỉ mát, mỉm cười rót trà cho Giang Siêu."Giang công gia còn tức giận vì chuyện hôm qua, bổn vương đền tội ngay đây với ngài.Tiểu nữ ngưỡng mộ công gia, bổn vương xem như hoàn thành tâm nguyện của con bé. Sau này tiểu nữ nương nhờ công gia rồi."Nói đến đây, Nguyên vương Triệu Tín không đợi Giang Siêu lên tiếng, lại tiếp tục nói: "Giang công gia, sau này nếu như có gì cần đến bổn vương cứ việc lên tiếng, với tham vọng và tài năng của Giang công gia e là sau này thiên hạ cũng là của Giang công gia rồi. Bổn vương làm như vậy cũng chỉ là muốn huyết mạch Viên Triệu của ta có thể tiếp tục duy trì.""Bất kể tương lai Giang công gia có suy nghĩ gì chỉ hy vọng đến ngày đó, Giang công gia có thể nể mặt của Yên Nhi quan tâm nhiều hơn... Bổn vương ở đây cầu xin Giang công gia:Nói đến đây, Triệu Tín đứng dậy hành lễ thật sâu với Giang Siêu, thái độ khiêm tốn cung kính.Giang Siêu bị hành động này của ông ta làm cho có chút ngạc nhiên, nhưng cũng xem như hiểu được dự định của Triệu Tín.Từ trong lời của ông ta, Giang Siêu cũng biết Triệu Tín chuẩn bị xin ân tình từ hẳn.Ông ta không muốn từ bỏ địa vị của bản thân nhưng cũng không muốn đối địch với Giang Siêu.Ý của ông ta là hy vọng bảo toàn lãnh địa Viên Triệu.Bạn đang đọc truyện mới tại truyena.zz.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Siêu có chút kinh ngạc, hẳn thật sự không có ý khác chỉ là nhất thời không biết nên xử lý mối quan hệ này như thế nào mà thôi.Khi hẳn muốn lên tiếng giải thích thì hai người phụ nữ đã rời đi.Bây giờ chỉ còn lại Tống Yên với vẻ mặt ngượng ngùng, đầu cũng không dám ngẩng. Nàng có chút nhút nhát nhìn Giang Siêu, trong mắt toàn là sự sợ hãi.Cho dù tuỳ hứng như nàng cũng biết chuyện này là cha nàng tính kế bản thân và Giang Siêu.Nếu như Giang Siêu nổi giận rồi, nếu như xem nàng là người phụ nữ không biết liêm sỉ vậy thì nàng không muốn sống nữa."Giang Siêu... Ta... Không phải... Không phải là người phụ nữ không biết liêm sỉ, ta..."Nàng mở miệng muốn giải thích, cả người trông có vẻ vô cùng đáng thương.Nàng trải qua thử thách lúc này càng động lòng hơn.Bộ dạng đó quả thật khiến cho người ta yêu thương chỉ là trong lòng có chút phiền hà, hắn xua tay với Tống Yên nói: "Ta biết, chuyện này không trách nàng, nếu có trách cũng trách ta... Tối qua nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi."Lời này của Giang Siêu vừa nói ra, khuôn mặt nhịn không được đỏ lên, Tống Yên xấu hổ đến mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.Giang Siêu nhìn thấy bộ dạng này của nàng cùng với sự loạn xạ ở trên giường, và ba vết đỏ. Trong lúc tâm trạng rối bời nhanh chóng mặc áo rồi quay người đi ra khỏi phòng.Khi vừa đến ngoài sân lại nhìn thấy Tống Chân đang đợi ở bên ngoài, trên mặt còn có chút cười mỉm."Giang công gia dậy rồi, mời đi theo ta, phụ vương đang ở trước đợi người...'Trong ý cười này lại dường như lộ ra chút lo lắng.Cơn tức của Giang Siêu vốn muốn bộc phát chỉ đành tạm thời đè xuống, hẳn với Tống Chân đến đình nghỉ mát ở không xa phía trước.Chỉ nhìn thấy Nguyên vương Tống Tín đang đợi ở trong đình nghỉ mát, xung quanh là một đám hộ vệ đang canh giữ xung quanh đình.Nhìn thấy Giang Siêu đến, trên mặt Tống Tín mang theo chút ý cười, ông ta đứng dậy gật đầu với Giang Siêu.Giang Siêu đi vào trong đình nghỉ mát, mỉm cười rót trà cho Giang Siêu."Giang công gia còn tức giận vì chuyện hôm qua, bổn vương đền tội ngay đây với ngài.Tiểu nữ ngưỡng mộ công gia, bổn vương xem như hoàn thành tâm nguyện của con bé. Sau này tiểu nữ nương nhờ công gia rồi."Nói đến đây, Nguyên vương Triệu Tín không đợi Giang Siêu lên tiếng, lại tiếp tục nói: "Giang công gia, sau này nếu như có gì cần đến bổn vương cứ việc lên tiếng, với tham vọng và tài năng của Giang công gia e là sau này thiên hạ cũng là của Giang công gia rồi. Bổn vương làm như vậy cũng chỉ là muốn huyết mạch Viên Triệu của ta có thể tiếp tục duy trì.""Bất kể tương lai Giang công gia có suy nghĩ gì chỉ hy vọng đến ngày đó, Giang công gia có thể nể mặt của Yên Nhi quan tâm nhiều hơn... Bổn vương ở đây cầu xin Giang công gia:Nói đến đây, Triệu Tín đứng dậy hành lễ thật sâu với Giang Siêu, thái độ khiêm tốn cung kính.Giang Siêu bị hành động này của ông ta làm cho có chút ngạc nhiên, nhưng cũng xem như hiểu được dự định của Triệu Tín.Từ trong lời của ông ta, Giang Siêu cũng biết Triệu Tín chuẩn bị xin ân tình từ hẳn.Ông ta không muốn từ bỏ địa vị của bản thân nhưng cũng không muốn đối địch với Giang Siêu.Ý của ông ta là hy vọng bảo toàn lãnh địa Viên Triệu.Bạn đang đọc truyện mới tại truyena.zz.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Chương 778: Nàng mở miệng muốn giải thích