Tác giả:

Giang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ…

Chương 801: Các huynh đệ

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… "Các huynh đệ, hiện giờ chúng ta đang phải đối mặt với tình cảnh cực kỳ khó khăn, quân địch đông hơn chúng ta bốn năm mươi lần, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể để mất thành Phàn Dương, một khi thành Phàn Dương thất thủ, thì Ninh Châu phủ của chúng ta sẽ để cho bọn người Kim đoạt mất.""Các đồng bào phía sau chúng ta, các đồng đội ở tiền phương đều sẽ bị người Kim làm hại, giờ đây, điều mà chúng ta có thể làm chính là tử thủ ở đây, cho dù tất cả chúng ta đều chết trận, cũng tuyệt đối không thể cho người Kim bước vào thành Phàn Dương một bước..."Bắc Quỳnh Lãnh đứng trên tường thành, nhìn chúng quân Con Cháu ở trước mặt rồi nói.Ánh mắt hắn hừng hực ý chí chiến đấu, cùng với hận ý và sát ý đối với người Nữ Chân."Đội trưởng, huynh nói đúng, cho dù chết trận, chúng ta cũng tuyệt đối không nhường một bước, vì sự an toàn của chiến hữu, vì đồng bào phía sau chúng ta, chúng ta chết trận cũng không lùi bước, chiến...""Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng với người Kim...."Quân Con Cháu hừng hực ý chí chiến đấu. Khí thế lập tức dâng lên cao cực kỳ.Bắc Quỳnh Lãnh nhìn ý chí chiến đấu của chúng quân Con Cháu, ánh mắt hắn ngưng trọng nhưng cũng vui mừng.Hắn quay đầu nhìn ra Bình Nhạc quân đang làm máy ném đá ở ngoài thành, đáy mắt ánh lên tia lo lắng.Ngày mai sẽ là một trận chiến ác liệt, không biết khi nào viện binh mới tới được.Đông Ly Ưng bảo hắn nhất định phải trụ được ba ngày. Đối diện với quân địch vừa đông vừa hăng, hắn cũng không biết mình có thủ được thành hay không.Nhưng bất luận ra sao, hắn nhất định sẽ không để cho quân địch chiếm được thành trì.Ở bên khác, đại quân của Hy Nhất và quân Con Cháu đang chặn đánh đã hình thành trạng thái giằng co, sau lần đầu tiên bị đánh lui, Hy Nhất lại tổ chức tiếp nhiều lần tấn công.Cho dù ném hết toàn bộ số hỏa lôi mà bọn hắn mang đến vào trận địa của quân Con Cháu, nhưng lần nào đánh hắn ta cũng nhận ra rằng, đại quân của hắn ta hoàn toàn không thể †ạo ra thương tổn có tính thực chất lên quân Con Cháu.Kết quả cuối cùng đó là bọn hăn để lại một đống thi thể, rồi bỏ chạy trong kinh hoàng.Hy Nhất nhìn trận địa trước mặt, ánh mắt hừng hừng lửa giận, đại quân của hắn ta có hai mươi vạn người, thế mà cứ bị chặn đứng ngay ở đây, nhân số đã tổn thất đã lên đến hơn ba vạn.Mặc dù quân hy sinh toàn là Bình Nhạc quân, quân Nữ Chân không một ai thương vong.Nhưng nếu bên Bình Nhạc quân cứ đánh tiếp kiểu này, phỏng chừng sẽ bị hao hết sạch.Đây là lần đầu tiên hắn ta có cảm giác bất lực, và cũng láng máng hiểu ra việc tại sao Tông Hán lại bị đánh cho toàn quân bị diệt.Đứng trước hỏa lực mạnh mẽ của quân Con Cháu, bọn họ không hề có sức phản kích.Bây giờ, hắn ta đứng trước hai lựa chọn, một là bất chấp đại giá đánh vào trận địa của quân Con Cháu.Trải qua nhiều lần đánh.Vũ khí có uy lực kinh người của quân Con Cháu chắc cũng sẽ tiêu hao gần hết thôi.Chỉ có điều, với kết quả như vậy thì bên mình sẽ tổn thất nặng nề. Cho dù thăng, cũng là thắng thảm.Hai là, hắn ta chọn đi đường vòng, rút lui khỏi chiến trường mà quân Con Cháu đang chặn.Nhưng nếu làm vậy, thì sẽ tốn mất mấy ngày.Vả lại, hắn ta không dám tưởng tượng, liệu quân Con Cháu có tra được thông tin, rồi lại chặn ở đường vòng mà bọn hắn đi hay không.Hy Nhất cũng nghĩ đến việc phái ra mấy đội quân quy mô nhỏ tìm cơ hội chui qua từ khe hở của chiến trường này, nhưng mỗi lần hắn ta phái các tiểu đội đi thì vừa mới vào được trận địa chưa được bao lâu, liền bị quân Con Cháu ở đâu chui ra tiêu diệt sạch.Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_a.zz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… "Các huynh đệ, hiện giờ chúng ta đang phải đối mặt với tình cảnh cực kỳ khó khăn, quân địch đông hơn chúng ta bốn năm mươi lần, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể để mất thành Phàn Dương, một khi thành Phàn Dương thất thủ, thì Ninh Châu phủ của chúng ta sẽ để cho bọn người Kim đoạt mất.""Các đồng bào phía sau chúng ta, các đồng đội ở tiền phương đều sẽ bị người Kim làm hại, giờ đây, điều mà chúng ta có thể làm chính là tử thủ ở đây, cho dù tất cả chúng ta đều chết trận, cũng tuyệt đối không thể cho người Kim bước vào thành Phàn Dương một bước..."Bắc Quỳnh Lãnh đứng trên tường thành, nhìn chúng quân Con Cháu ở trước mặt rồi nói.Ánh mắt hắn hừng hực ý chí chiến đấu, cùng với hận ý và sát ý đối với người Nữ Chân."Đội trưởng, huynh nói đúng, cho dù chết trận, chúng ta cũng tuyệt đối không nhường một bước, vì sự an toàn của chiến hữu, vì đồng bào phía sau chúng ta, chúng ta chết trận cũng không lùi bước, chiến...""Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng với người Kim...."Quân Con Cháu hừng hực ý chí chiến đấu. Khí thế lập tức dâng lên cao cực kỳ.Bắc Quỳnh Lãnh nhìn ý chí chiến đấu của chúng quân Con Cháu, ánh mắt hắn ngưng trọng nhưng cũng vui mừng.Hắn quay đầu nhìn ra Bình Nhạc quân đang làm máy ném đá ở ngoài thành, đáy mắt ánh lên tia lo lắng.Ngày mai sẽ là một trận chiến ác liệt, không biết khi nào viện binh mới tới được.Đông Ly Ưng bảo hắn nhất định phải trụ được ba ngày. Đối diện với quân địch vừa đông vừa hăng, hắn cũng không biết mình có thủ được thành hay không.Nhưng bất luận ra sao, hắn nhất định sẽ không để cho quân địch chiếm được thành trì.Ở bên khác, đại quân của Hy Nhất và quân Con Cháu đang chặn đánh đã hình thành trạng thái giằng co, sau lần đầu tiên bị đánh lui, Hy Nhất lại tổ chức tiếp nhiều lần tấn công.Cho dù ném hết toàn bộ số hỏa lôi mà bọn hắn mang đến vào trận địa của quân Con Cháu, nhưng lần nào đánh hắn ta cũng nhận ra rằng, đại quân của hắn ta hoàn toàn không thể †ạo ra thương tổn có tính thực chất lên quân Con Cháu.Kết quả cuối cùng đó là bọn hăn để lại một đống thi thể, rồi bỏ chạy trong kinh hoàng.Hy Nhất nhìn trận địa trước mặt, ánh mắt hừng hừng lửa giận, đại quân của hắn ta có hai mươi vạn người, thế mà cứ bị chặn đứng ngay ở đây, nhân số đã tổn thất đã lên đến hơn ba vạn.Mặc dù quân hy sinh toàn là Bình Nhạc quân, quân Nữ Chân không một ai thương vong.Nhưng nếu bên Bình Nhạc quân cứ đánh tiếp kiểu này, phỏng chừng sẽ bị hao hết sạch.Đây là lần đầu tiên hắn ta có cảm giác bất lực, và cũng láng máng hiểu ra việc tại sao Tông Hán lại bị đánh cho toàn quân bị diệt.Đứng trước hỏa lực mạnh mẽ của quân Con Cháu, bọn họ không hề có sức phản kích.Bây giờ, hắn ta đứng trước hai lựa chọn, một là bất chấp đại giá đánh vào trận địa của quân Con Cháu.Trải qua nhiều lần đánh.Vũ khí có uy lực kinh người của quân Con Cháu chắc cũng sẽ tiêu hao gần hết thôi.Chỉ có điều, với kết quả như vậy thì bên mình sẽ tổn thất nặng nề. Cho dù thăng, cũng là thắng thảm.Hai là, hắn ta chọn đi đường vòng, rút lui khỏi chiến trường mà quân Con Cháu đang chặn.Nhưng nếu làm vậy, thì sẽ tốn mất mấy ngày.Vả lại, hắn ta không dám tưởng tượng, liệu quân Con Cháu có tra được thông tin, rồi lại chặn ở đường vòng mà bọn hắn đi hay không.Hy Nhất cũng nghĩ đến việc phái ra mấy đội quân quy mô nhỏ tìm cơ hội chui qua từ khe hở của chiến trường này, nhưng mỗi lần hắn ta phái các tiểu đội đi thì vừa mới vào được trận địa chưa được bao lâu, liền bị quân Con Cháu ở đâu chui ra tiêu diệt sạch.Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_a.zz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều ThêTác giả: Đặng KiềuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngGiang Siêu năm liệt trên giường, nhìn nóc nhà tranh dột nát, nghĩ lại chuyện cũ đã qua, trong mắt chợt lóe tia sáng. Hắn vốn là đặc công vương bài toàn năng, đã chết trong lúc đang làm nhiệm vụ, lại được trời cao cho một cơ hội sống lại. Hảẳn xuyên qua đến thế giới song song tương tự thế giới ban đầu. Chỉ có khác một chút là lịch sử xuất hiện lệch lạc. Sau Xuân Thu, lịch sử trở nên khác biệt. Dựa theo lịch sử vốn có, đáng lẽ niên đại hiện giờ là Đại Tống, nhưng thực tế lại đổi thành Đại Triệu, hoàng tộc thì vẫn còn họ Tống. Nguyên chủ là một tên quý tộc nghèo túng, gia cảnh sa sút, mới chuyển đến thôn Kháo Sơn cách xa thị trấn này vài năm trước. Một năm trước, phụ mẫu hắn cưới cho hắn một người thê tử xong thì cùng nhau qua đời, chỉ để lại hắn và hai tỷ muội thê tử sống chung với nhau. Nguyên chủ chơi bời lêu lổng từ nhỏ, chỉ trong một năm sau khi phụ mẫu qua đời, đã tiêu xài hết tài sản, thậm chí cả nhà ở cũng đã bán. Nơi ở hiện giờ là nhà của thê tử nguyên chủ. 'Thê tử hắn không phụ… "Các huynh đệ, hiện giờ chúng ta đang phải đối mặt với tình cảnh cực kỳ khó khăn, quân địch đông hơn chúng ta bốn năm mươi lần, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể để mất thành Phàn Dương, một khi thành Phàn Dương thất thủ, thì Ninh Châu phủ của chúng ta sẽ để cho bọn người Kim đoạt mất.""Các đồng bào phía sau chúng ta, các đồng đội ở tiền phương đều sẽ bị người Kim làm hại, giờ đây, điều mà chúng ta có thể làm chính là tử thủ ở đây, cho dù tất cả chúng ta đều chết trận, cũng tuyệt đối không thể cho người Kim bước vào thành Phàn Dương một bước..."Bắc Quỳnh Lãnh đứng trên tường thành, nhìn chúng quân Con Cháu ở trước mặt rồi nói.Ánh mắt hắn hừng hực ý chí chiến đấu, cùng với hận ý và sát ý đối với người Nữ Chân."Đội trưởng, huynh nói đúng, cho dù chết trận, chúng ta cũng tuyệt đối không nhường một bước, vì sự an toàn của chiến hữu, vì đồng bào phía sau chúng ta, chúng ta chết trận cũng không lùi bước, chiến...""Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng với người Kim...."Quân Con Cháu hừng hực ý chí chiến đấu. Khí thế lập tức dâng lên cao cực kỳ.Bắc Quỳnh Lãnh nhìn ý chí chiến đấu của chúng quân Con Cháu, ánh mắt hắn ngưng trọng nhưng cũng vui mừng.Hắn quay đầu nhìn ra Bình Nhạc quân đang làm máy ném đá ở ngoài thành, đáy mắt ánh lên tia lo lắng.Ngày mai sẽ là một trận chiến ác liệt, không biết khi nào viện binh mới tới được.Đông Ly Ưng bảo hắn nhất định phải trụ được ba ngày. Đối diện với quân địch vừa đông vừa hăng, hắn cũng không biết mình có thủ được thành hay không.Nhưng bất luận ra sao, hắn nhất định sẽ không để cho quân địch chiếm được thành trì.Ở bên khác, đại quân của Hy Nhất và quân Con Cháu đang chặn đánh đã hình thành trạng thái giằng co, sau lần đầu tiên bị đánh lui, Hy Nhất lại tổ chức tiếp nhiều lần tấn công.Cho dù ném hết toàn bộ số hỏa lôi mà bọn hắn mang đến vào trận địa của quân Con Cháu, nhưng lần nào đánh hắn ta cũng nhận ra rằng, đại quân của hắn ta hoàn toàn không thể †ạo ra thương tổn có tính thực chất lên quân Con Cháu.Kết quả cuối cùng đó là bọn hăn để lại một đống thi thể, rồi bỏ chạy trong kinh hoàng.Hy Nhất nhìn trận địa trước mặt, ánh mắt hừng hừng lửa giận, đại quân của hắn ta có hai mươi vạn người, thế mà cứ bị chặn đứng ngay ở đây, nhân số đã tổn thất đã lên đến hơn ba vạn.Mặc dù quân hy sinh toàn là Bình Nhạc quân, quân Nữ Chân không một ai thương vong.Nhưng nếu bên Bình Nhạc quân cứ đánh tiếp kiểu này, phỏng chừng sẽ bị hao hết sạch.Đây là lần đầu tiên hắn ta có cảm giác bất lực, và cũng láng máng hiểu ra việc tại sao Tông Hán lại bị đánh cho toàn quân bị diệt.Đứng trước hỏa lực mạnh mẽ của quân Con Cháu, bọn họ không hề có sức phản kích.Bây giờ, hắn ta đứng trước hai lựa chọn, một là bất chấp đại giá đánh vào trận địa của quân Con Cháu.Trải qua nhiều lần đánh.Vũ khí có uy lực kinh người của quân Con Cháu chắc cũng sẽ tiêu hao gần hết thôi.Chỉ có điều, với kết quả như vậy thì bên mình sẽ tổn thất nặng nề. Cho dù thăng, cũng là thắng thảm.Hai là, hắn ta chọn đi đường vòng, rút lui khỏi chiến trường mà quân Con Cháu đang chặn.Nhưng nếu làm vậy, thì sẽ tốn mất mấy ngày.Vả lại, hắn ta không dám tưởng tượng, liệu quân Con Cháu có tra được thông tin, rồi lại chặn ở đường vòng mà bọn hắn đi hay không.Hy Nhất cũng nghĩ đến việc phái ra mấy đội quân quy mô nhỏ tìm cơ hội chui qua từ khe hở của chiến trường này, nhưng mỗi lần hắn ta phái các tiểu đội đi thì vừa mới vào được trận địa chưa được bao lâu, liền bị quân Con Cháu ở đâu chui ra tiêu diệt sạch.Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_a.zz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Chương 801: Các huynh đệ