“Ánh nắng vàng chiếu xuống, gà trống gáy ba tiếng…”Hiện tại đang là mùa thu hoạch, không khí vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều vội vàng gặt lúa, đám đàn ông thì mồ hôi tuôn như mưa, mấy đứa trẻ cũng không được rảnh rang, một đám đều xách theo rổ nhỏ đi mót lúa, nhưng cũng may là bọn nó không phải vất vả như người lớn. Không biết là ai hứng lên, lớn tiếng hát một bài ca có chủ đề lao động là vinh quang. “Hỉ thước xây tổ mới, ong nhỏ làm mật ong, hạnh phúc sinh hoạt từ đâu mà tới, đương nhiên phải dựa vào laođộng và sáng tạo…”Giọng ca thanh thúy vang lên hết đợt này đến đợt khác, làm cho mấy người lao động vất vả cũng nở nụ cười, con dâu thứ của nhà họ Vương đắc ý nói: “Con gái nhà tôi hát hay nhất, y hệt như tôi lúc trẻ vậy đó…”“Lời này mà cũng dám nói, chính cô còn không tự biết khả năng ca hát của mình hay sao, còn khoác lác sang cả con gái, nếu giống cô thì không tốt chút nào, tôi thấy vẫn là thằng nhóc nhà tôi hát hay. ”“Một đứa con trai, hát hay thì được cái gì?”“Không được gì thì sao…
Chương 9: 9: Nói Xấu Sau Lưng
Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên ĐạiTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ánh nắng vàng chiếu xuống, gà trống gáy ba tiếng…”Hiện tại đang là mùa thu hoạch, không khí vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều vội vàng gặt lúa, đám đàn ông thì mồ hôi tuôn như mưa, mấy đứa trẻ cũng không được rảnh rang, một đám đều xách theo rổ nhỏ đi mót lúa, nhưng cũng may là bọn nó không phải vất vả như người lớn. Không biết là ai hứng lên, lớn tiếng hát một bài ca có chủ đề lao động là vinh quang. “Hỉ thước xây tổ mới, ong nhỏ làm mật ong, hạnh phúc sinh hoạt từ đâu mà tới, đương nhiên phải dựa vào laođộng và sáng tạo…”Giọng ca thanh thúy vang lên hết đợt này đến đợt khác, làm cho mấy người lao động vất vả cũng nở nụ cười, con dâu thứ của nhà họ Vương đắc ý nói: “Con gái nhà tôi hát hay nhất, y hệt như tôi lúc trẻ vậy đó…”“Lời này mà cũng dám nói, chính cô còn không tự biết khả năng ca hát của mình hay sao, còn khoác lác sang cả con gái, nếu giống cô thì không tốt chút nào, tôi thấy vẫn là thằng nhóc nhà tôi hát hay. ”“Một đứa con trai, hát hay thì được cái gì?”“Không được gì thì sao… Ngay sau đó, bàn tay nhỏ nhắn chọc anh trai một cái: “Mau ăn đi, anh ngồi thừ người làm gì đâu.”Bánh bột ngô đơn sơ liền biến thành món ăn mĩ vị đối với cả ba mẹ con nhà Tiểu Bảo Châu, ba người ăn vô cùng vui vẻ.Trong thôn, đại bộ phận người đều ăn ngon hơn so với bọn họ, Điền Nhị gia từ đằng xa liếc mắt nhìn ba người bên này, hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm nước canh, trong lòng vẫn còn chút bực bội.Cái loại quỷ nghèo này, cô không thèm chấp nhặt với bọn họ.Đừng thấy Điền Nhị gia luôn nói xấu sau lưng họ, thậm chí cảm thụ chút cảm giác như “Tự do bay lượn” cùng “Bay lên không rơi xuống đất”, nhưng nếu bảo thật sự nói trắng ra mọi chuyện thì cô không dám, mà không chỉ mỗi mình cô không dám, trong thôn bất luận kẻ nào cũng không dám.Nguyên nhân chính là vì không dám, cho nên bọn họ chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, tìm cho mình cảm giác về sự ưu việt.Bọn họ sau lưng lẩm nhẩm lầm nhầm, lại không biết rằng, người khác cũng đang bàn tán sau lưng bọn họ!Tuy nói trồng vội gặt vội rất mệt, nhưng là càng mệt, ngược lại người ta càng muốn tìm niềm vui khi bàn tán chuyện nhà người khác.Mấy người thanh niên trí thức trẻ tuổi vừa bắt được mạch chuyện, cũng ghé vào cùng nhau buôn dưa lê: “Chuyện gì vậy ?”“Cái gì mà nói đến sao chổi đó?”“Bị đánh xong thành ra như vậy? Tôi còn tưởng rằng Điền nhị tẩu tử lợi hại thế nào.Kêu kêu quát quát, náo loạn nửa ngày chỉ là cái gối thêu hoa.”“ Điền đại tẩu cũng kỳ quái, người khác đều nói cô ta như vậy, chuyện cũng chả to tát gì.Mỗi việc đánh nhau của lũ trẻ con mà cô ta cũng xông đến ….”Thanh niên trí thức trẻ tuổi thì không hiểu được toàn bộ, chỉ hiểu được một hai phần trong đó, chuyện này chỉ có những thanh niên trí thức lớn tuổi mới hiểu.Người phụ trách của nhóm thanh niên trí thức tên là Bồ Nam, cũng là nhóm đầu tiên xuống nông thôn, đã ở đây cùng bọn họ hơn hai năm, so với người khác thì biết nhiều chuyện hơn một ít, mắt thấy mọi người đang nghị luận sôi nổi lại quay sang tò mò nhìn anh.Anh ta ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Một bên tai của Điền đại tẩu bị tật, cô ta nghe không được mấy âm thanh ở xa.”“A???”“Thì ra là bị điếc.”.
Ngay sau đó, bàn tay nhỏ nhắn chọc anh trai một cái: “Mau ăn đi, anh ngồi thừ người làm gì đâu.
”Bánh bột ngô đơn sơ liền biến thành món ăn mĩ vị đối với cả ba mẹ con nhà Tiểu Bảo Châu, ba người ăn vô cùng vui vẻ.
Trong thôn, đại bộ phận người đều ăn ngon hơn so với bọn họ, Điền Nhị gia từ đằng xa liếc mắt nhìn ba người bên này, hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm nước canh, trong lòng vẫn còn chút bực bội.
Cái loại quỷ nghèo này, cô không thèm chấp nhặt với bọn họ.
Đừng thấy Điền Nhị gia luôn nói xấu sau lưng họ, thậm chí cảm thụ chút cảm giác như “Tự do bay lượn” cùng “Bay lên không rơi xuống đất”, nhưng nếu bảo thật sự nói trắng ra mọi chuyện thì cô không dám, mà không chỉ mỗi mình cô không dám, trong thôn bất luận kẻ nào cũng không dám.
Nguyên nhân chính là vì không dám, cho nên bọn họ chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, tìm cho mình cảm giác về sự ưu việt.
Bọn họ sau lưng lẩm nhẩm lầm nhầm, lại không biết rằng, người khác cũng đang bàn tán sau lưng bọn họ!Tuy nói trồng vội gặt vội rất mệt, nhưng là càng mệt, ngược lại người ta càng muốn tìm niềm vui khi bàn tán chuyện nhà người khác.
Mấy người thanh niên trí thức trẻ tuổi vừa bắt được mạch chuyện, cũng ghé vào cùng nhau buôn dưa lê: “Chuyện gì vậy ?”“Cái gì mà nói đến sao chổi đó?”“Bị đánh xong thành ra như vậy? Tôi còn tưởng rằng Điền nhị tẩu tử lợi hại thế nào.
Kêu kêu quát quát, náo loạn nửa ngày chỉ là cái gối thêu hoa.
”“ Điền đại tẩu cũng kỳ quái, người khác đều nói cô ta như vậy, chuyện cũng chả to tát gì.
Mỗi việc đánh nhau của lũ trẻ con mà cô ta cũng xông đến ….
”Thanh niên trí thức trẻ tuổi thì không hiểu được toàn bộ, chỉ hiểu được một hai phần trong đó, chuyện này chỉ có những thanh niên trí thức lớn tuổi mới hiểu.
Người phụ trách của nhóm thanh niên trí thức tên là Bồ Nam, cũng là nhóm đầu tiên xuống nông thôn, đã ở đây cùng bọn họ hơn hai năm, so với người khác thì biết nhiều chuyện hơn một ít, mắt thấy mọi người đang nghị luận sôi nổi lại quay sang tò mò nhìn anh.
Anh ta ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Một bên tai của Điền đại tẩu bị tật, cô ta nghe không được mấy âm thanh ở xa.
”“A???”“Thì ra là bị điếc.
”.
Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên ĐạiTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ánh nắng vàng chiếu xuống, gà trống gáy ba tiếng…”Hiện tại đang là mùa thu hoạch, không khí vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều vội vàng gặt lúa, đám đàn ông thì mồ hôi tuôn như mưa, mấy đứa trẻ cũng không được rảnh rang, một đám đều xách theo rổ nhỏ đi mót lúa, nhưng cũng may là bọn nó không phải vất vả như người lớn. Không biết là ai hứng lên, lớn tiếng hát một bài ca có chủ đề lao động là vinh quang. “Hỉ thước xây tổ mới, ong nhỏ làm mật ong, hạnh phúc sinh hoạt từ đâu mà tới, đương nhiên phải dựa vào laođộng và sáng tạo…”Giọng ca thanh thúy vang lên hết đợt này đến đợt khác, làm cho mấy người lao động vất vả cũng nở nụ cười, con dâu thứ của nhà họ Vương đắc ý nói: “Con gái nhà tôi hát hay nhất, y hệt như tôi lúc trẻ vậy đó…”“Lời này mà cũng dám nói, chính cô còn không tự biết khả năng ca hát của mình hay sao, còn khoác lác sang cả con gái, nếu giống cô thì không tốt chút nào, tôi thấy vẫn là thằng nhóc nhà tôi hát hay. ”“Một đứa con trai, hát hay thì được cái gì?”“Không được gì thì sao… Ngay sau đó, bàn tay nhỏ nhắn chọc anh trai một cái: “Mau ăn đi, anh ngồi thừ người làm gì đâu.”Bánh bột ngô đơn sơ liền biến thành món ăn mĩ vị đối với cả ba mẹ con nhà Tiểu Bảo Châu, ba người ăn vô cùng vui vẻ.Trong thôn, đại bộ phận người đều ăn ngon hơn so với bọn họ, Điền Nhị gia từ đằng xa liếc mắt nhìn ba người bên này, hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm nước canh, trong lòng vẫn còn chút bực bội.Cái loại quỷ nghèo này, cô không thèm chấp nhặt với bọn họ.Đừng thấy Điền Nhị gia luôn nói xấu sau lưng họ, thậm chí cảm thụ chút cảm giác như “Tự do bay lượn” cùng “Bay lên không rơi xuống đất”, nhưng nếu bảo thật sự nói trắng ra mọi chuyện thì cô không dám, mà không chỉ mỗi mình cô không dám, trong thôn bất luận kẻ nào cũng không dám.Nguyên nhân chính là vì không dám, cho nên bọn họ chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, tìm cho mình cảm giác về sự ưu việt.Bọn họ sau lưng lẩm nhẩm lầm nhầm, lại không biết rằng, người khác cũng đang bàn tán sau lưng bọn họ!Tuy nói trồng vội gặt vội rất mệt, nhưng là càng mệt, ngược lại người ta càng muốn tìm niềm vui khi bàn tán chuyện nhà người khác.Mấy người thanh niên trí thức trẻ tuổi vừa bắt được mạch chuyện, cũng ghé vào cùng nhau buôn dưa lê: “Chuyện gì vậy ?”“Cái gì mà nói đến sao chổi đó?”“Bị đánh xong thành ra như vậy? Tôi còn tưởng rằng Điền nhị tẩu tử lợi hại thế nào.Kêu kêu quát quát, náo loạn nửa ngày chỉ là cái gối thêu hoa.”“ Điền đại tẩu cũng kỳ quái, người khác đều nói cô ta như vậy, chuyện cũng chả to tát gì.Mỗi việc đánh nhau của lũ trẻ con mà cô ta cũng xông đến ….”Thanh niên trí thức trẻ tuổi thì không hiểu được toàn bộ, chỉ hiểu được một hai phần trong đó, chuyện này chỉ có những thanh niên trí thức lớn tuổi mới hiểu.Người phụ trách của nhóm thanh niên trí thức tên là Bồ Nam, cũng là nhóm đầu tiên xuống nông thôn, đã ở đây cùng bọn họ hơn hai năm, so với người khác thì biết nhiều chuyện hơn một ít, mắt thấy mọi người đang nghị luận sôi nổi lại quay sang tò mò nhìn anh.Anh ta ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Một bên tai của Điền đại tẩu bị tật, cô ta nghe không được mấy âm thanh ở xa.”“A???”“Thì ra là bị điếc.”.