“Ánh nắng vàng chiếu xuống, gà trống gáy ba tiếng…”Hiện tại đang là mùa thu hoạch, không khí vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều vội vàng gặt lúa, đám đàn ông thì mồ hôi tuôn như mưa, mấy đứa trẻ cũng không được rảnh rang, một đám đều xách theo rổ nhỏ đi mót lúa, nhưng cũng may là bọn nó không phải vất vả như người lớn. Không biết là ai hứng lên, lớn tiếng hát một bài ca có chủ đề lao động là vinh quang. “Hỉ thước xây tổ mới, ong nhỏ làm mật ong, hạnh phúc sinh hoạt từ đâu mà tới, đương nhiên phải dựa vào laođộng và sáng tạo…”Giọng ca thanh thúy vang lên hết đợt này đến đợt khác, làm cho mấy người lao động vất vả cũng nở nụ cười, con dâu thứ của nhà họ Vương đắc ý nói: “Con gái nhà tôi hát hay nhất, y hệt như tôi lúc trẻ vậy đó…”“Lời này mà cũng dám nói, chính cô còn không tự biết khả năng ca hát của mình hay sao, còn khoác lác sang cả con gái, nếu giống cô thì không tốt chút nào, tôi thấy vẫn là thằng nhóc nhà tôi hát hay. ”“Một đứa con trai, hát hay thì được cái gì?”“Không được gì thì sao…
Chương 15: 15: Sói Xám 2
Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên ĐạiTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ánh nắng vàng chiếu xuống, gà trống gáy ba tiếng…”Hiện tại đang là mùa thu hoạch, không khí vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều vội vàng gặt lúa, đám đàn ông thì mồ hôi tuôn như mưa, mấy đứa trẻ cũng không được rảnh rang, một đám đều xách theo rổ nhỏ đi mót lúa, nhưng cũng may là bọn nó không phải vất vả như người lớn. Không biết là ai hứng lên, lớn tiếng hát một bài ca có chủ đề lao động là vinh quang. “Hỉ thước xây tổ mới, ong nhỏ làm mật ong, hạnh phúc sinh hoạt từ đâu mà tới, đương nhiên phải dựa vào laođộng và sáng tạo…”Giọng ca thanh thúy vang lên hết đợt này đến đợt khác, làm cho mấy người lao động vất vả cũng nở nụ cười, con dâu thứ của nhà họ Vương đắc ý nói: “Con gái nhà tôi hát hay nhất, y hệt như tôi lúc trẻ vậy đó…”“Lời này mà cũng dám nói, chính cô còn không tự biết khả năng ca hát của mình hay sao, còn khoác lác sang cả con gái, nếu giống cô thì không tốt chút nào, tôi thấy vẫn là thằng nhóc nhà tôi hát hay. ”“Một đứa con trai, hát hay thì được cái gì?”“Không được gì thì sao… Trong sơn động, ánh sáng rất yếu ớt, Tiểu Bảo Châu theo ánh sáng chạy về phía trước chạy.Mắt thấy con sói càng ngày càng tiến lại gần, móng vuốt sắp chạm đến lưng Tiểu Bảo Châu.Lúc này cô bé cũng chạy tới cuối sơn động, ánh sáng càng lúc càng chói chang hơn.Tiểu Bảo Châu lao nhanh ra ngoài.Rầm một tiếng, cô bé té ngã trên đất.Cũng ngay lúc này, con sói xám dùng sức nhảy về phía trước, Tiểu Bảo Châu hoảng loạn nhắm hai mắt lại…… Xong rồi!“Ngao ô!”Đôi mắtTiểu Bảo Châu gắt gao nhắm chặt lại, chờ đến bị nó cắn, khuôn mặt nhỏ bị doạ sợ chuyển màu trắng trắng xanh xanh.Cô bé cắn môi, rên rỉ: “Mình chưa chết sao……”Đau đớn…… Không thấy đau đớn.Mùi máu tươi…… Ập vào mặt.Cô bé run rẩy mở mắt.Con mắt chỉ dám hé một chút xíu cẩn thận liếc qua: “Trời ơi!”Cô bé ngây dại.Quá kinh ngạc.Kinh ngạc đến ngây dại.Sói xámvừa rồi còn hung dữ đuổi theo cô, hiện tại ngã trên mặt đất, có cảm giác như nó đụng phải một bức tường, chảy đầy máu tươi lênh láng trên mặt đất……Đôi mắt Tiểu Bảo Châu mở to hết cỡ: “!!!”Hai mắt của cô lập tức nhắm lại, lông mi run rẩy, lại mở, lại nhắm lại, lại mở, lặp lại vài lần.Ôi chao, mình thực sự không có nhìn lầm!Cô bé dùng sức hít sâu một hơi, thở ra, lại hít sâu lần nữa.Cô bé rất nhanh bò dậy, đôi tay nhỏ bé chống lên tảng đá bên cạnh sơn động, khẽ ló đầu nhìn xem, một giây đồng hồ hai giây…… Một phút hai phút…… Cũng không biết qua bao lâu, cô bé liền xác nhận, con sói xám vẫn nằm im như cũ không nhúc nhích.Tiểu Bảo Châu rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm, haizz hẳn là nó đã chết.Những con sói xám rất xảo trá, chúng nó còn biết giả chết nữa cơ.Nhưng nó chết như thế nào chứ?Là một cô bé mới sáu tuổi, Tiểu Bảo Châu không dám tiến lên “cho nó thêm một nhát”, đó là chuyện mà người lớn mới dám làm.Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy dã thú hung mãnh như vậy, nghĩ đến chính mình thiếu chút nữa liền phải chết trong miệng sói, Tiểu Bảo Châu càng nghĩ càng sợ, khóc oà lên..
Trong sơn động, ánh sáng rất yếu ớt, Tiểu Bảo Châu theo ánh sáng chạy về phía trước chạy.Mắt thấy con sói càng ngày càng tiến lại gần, móng vuốt sắp chạm đến lưng Tiểu Bảo Châu.
Lúc này cô bé cũng chạy tới cuối sơn động, ánh sáng càng lúc càng chói chang hơn.
Tiểu Bảo Châu lao nhanh ra ngoài.
Rầm một tiếng, cô bé té ngã trên đất.Cũng ngay lúc này, con sói xám dùng sức nhảy về phía trước, Tiểu Bảo Châu hoảng loạn nhắm hai mắt lại…… Xong rồi!“Ngao ô!”Đôi mắtTiểu Bảo Châu gắt gao nhắm chặt lại, chờ đến bị nó cắn, khuôn mặt nhỏ bị doạ sợ chuyển màu trắng trắng xanh xanh.
Cô bé cắn môi, rên rỉ: “Mình chưa chết sao……”Đau đớn…… Không thấy đau đớn.Mùi máu tươi…… Ập vào mặt.Cô bé run rẩy mở mắt.
Con mắt chỉ dám hé một chút xíu cẩn thận liếc qua: “Trời ơi!”Cô bé ngây dại.Quá kinh ngạc.
Kinh ngạc đến ngây dại.Sói xámvừa rồi còn hung dữ đuổi theo cô, hiện tại ngã trên mặt đất, có cảm giác như nó đụng phải một bức tường, chảy đầy máu tươi lênh láng trên mặt đất……Đôi mắt Tiểu Bảo Châu mở to hết cỡ: “!!!”Hai mắt của cô lập tức nhắm lại, lông mi run rẩy, lại mở, lại nhắm lại, lại mở, lặp lại vài lần.
Ôi chao, mình thực sự không có nhìn lầm!Cô bé dùng sức hít sâu một hơi, thở ra, lại hít sâu lần nữa.Cô bé rất nhanh bò dậy, đôi tay nhỏ bé chống lên tảng đá bên cạnh sơn động, khẽ ló đầu nhìn xem, một giây đồng hồ hai giây…… Một phút hai phút…… Cũng không biết qua bao lâu, cô bé liền xác nhận, con sói xám vẫn nằm im như cũ không nhúc nhích.Tiểu Bảo Châu rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm, haizz hẳn là nó đã chết.Những con sói xám rất xảo trá, chúng nó còn biết giả chết nữa cơ.Nhưng nó chết như thế nào chứ?Là một cô bé mới sáu tuổi, Tiểu Bảo Châu không dám tiến lên “cho nó thêm một nhát”, đó là chuyện mà người lớn mới dám làm.
Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy dã thú hung mãnh như vậy, nghĩ đến chính mình thiếu chút nữa liền phải chết trong miệng sói, Tiểu Bảo Châu càng nghĩ càng sợ, khóc oà lên..
Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên ĐạiTác giả: Hương Tô LậtTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Ánh nắng vàng chiếu xuống, gà trống gáy ba tiếng…”Hiện tại đang là mùa thu hoạch, không khí vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều vội vàng gặt lúa, đám đàn ông thì mồ hôi tuôn như mưa, mấy đứa trẻ cũng không được rảnh rang, một đám đều xách theo rổ nhỏ đi mót lúa, nhưng cũng may là bọn nó không phải vất vả như người lớn. Không biết là ai hứng lên, lớn tiếng hát một bài ca có chủ đề lao động là vinh quang. “Hỉ thước xây tổ mới, ong nhỏ làm mật ong, hạnh phúc sinh hoạt từ đâu mà tới, đương nhiên phải dựa vào laođộng và sáng tạo…”Giọng ca thanh thúy vang lên hết đợt này đến đợt khác, làm cho mấy người lao động vất vả cũng nở nụ cười, con dâu thứ của nhà họ Vương đắc ý nói: “Con gái nhà tôi hát hay nhất, y hệt như tôi lúc trẻ vậy đó…”“Lời này mà cũng dám nói, chính cô còn không tự biết khả năng ca hát của mình hay sao, còn khoác lác sang cả con gái, nếu giống cô thì không tốt chút nào, tôi thấy vẫn là thằng nhóc nhà tôi hát hay. ”“Một đứa con trai, hát hay thì được cái gì?”“Không được gì thì sao… Trong sơn động, ánh sáng rất yếu ớt, Tiểu Bảo Châu theo ánh sáng chạy về phía trước chạy.Mắt thấy con sói càng ngày càng tiến lại gần, móng vuốt sắp chạm đến lưng Tiểu Bảo Châu.Lúc này cô bé cũng chạy tới cuối sơn động, ánh sáng càng lúc càng chói chang hơn.Tiểu Bảo Châu lao nhanh ra ngoài.Rầm một tiếng, cô bé té ngã trên đất.Cũng ngay lúc này, con sói xám dùng sức nhảy về phía trước, Tiểu Bảo Châu hoảng loạn nhắm hai mắt lại…… Xong rồi!“Ngao ô!”Đôi mắtTiểu Bảo Châu gắt gao nhắm chặt lại, chờ đến bị nó cắn, khuôn mặt nhỏ bị doạ sợ chuyển màu trắng trắng xanh xanh.Cô bé cắn môi, rên rỉ: “Mình chưa chết sao……”Đau đớn…… Không thấy đau đớn.Mùi máu tươi…… Ập vào mặt.Cô bé run rẩy mở mắt.Con mắt chỉ dám hé một chút xíu cẩn thận liếc qua: “Trời ơi!”Cô bé ngây dại.Quá kinh ngạc.Kinh ngạc đến ngây dại.Sói xámvừa rồi còn hung dữ đuổi theo cô, hiện tại ngã trên mặt đất, có cảm giác như nó đụng phải một bức tường, chảy đầy máu tươi lênh láng trên mặt đất……Đôi mắt Tiểu Bảo Châu mở to hết cỡ: “!!!”Hai mắt của cô lập tức nhắm lại, lông mi run rẩy, lại mở, lại nhắm lại, lại mở, lặp lại vài lần.Ôi chao, mình thực sự không có nhìn lầm!Cô bé dùng sức hít sâu một hơi, thở ra, lại hít sâu lần nữa.Cô bé rất nhanh bò dậy, đôi tay nhỏ bé chống lên tảng đá bên cạnh sơn động, khẽ ló đầu nhìn xem, một giây đồng hồ hai giây…… Một phút hai phút…… Cũng không biết qua bao lâu, cô bé liền xác nhận, con sói xám vẫn nằm im như cũ không nhúc nhích.Tiểu Bảo Châu rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm, haizz hẳn là nó đã chết.Những con sói xám rất xảo trá, chúng nó còn biết giả chết nữa cơ.Nhưng nó chết như thế nào chứ?Là một cô bé mới sáu tuổi, Tiểu Bảo Châu không dám tiến lên “cho nó thêm một nhát”, đó là chuyện mà người lớn mới dám làm.Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy dã thú hung mãnh như vậy, nghĩ đến chính mình thiếu chút nữa liền phải chết trong miệng sói, Tiểu Bảo Châu càng nghĩ càng sợ, khóc oà lên..