Edit: Mưa ——— Lúc Phó Văn Thiện tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của hắn là khát. Rèm cửa trong phòng kéo kín mít, ánh đèn đầu giường sáng ngời chiếu xuống khiến hắn vô thức nheo mắt lại, không phân biệt được bây giờ là ngày hay đêm. Hắn nghĩ mình đang ở nhà nên vươn tay định lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem một chút. Kết quả duỗi tay ra rồi lại không sờ được tủ đầu giường quen thuộc, mà lại sờ được một tấm lưng tr@n trụi ấm áp, trơn mịn như tơ lụa. Có thể vì quá nóng nên hơi đổ mồ hôi, lòng bàn tay chạm vào trơn đến mức không thể nắm được. Phó Văn Thiện bừng tỉnh, đôi mắt phượng sắc bén đột nhiên mở ra, lập tức bật dậy. Có vẻ như bị động tác của hắn làm phiền nên người bên cạnh khẽ hừ một tiếng, sau đó lại dụi dụi mặt vào trong chăn. Mái tóc dài xoã ra, rơi trên vỏ gối màu xanh đậm. Phó Văn Thiện lạnh mặt nhìn lướt một lượt. Hắn phát hiện bản thân đang ở trong phòng khách sạn, bên dưới lớp chăn xanh sẫm là một cơ thể tr@n trụi đến cái áo cũng không có. Mà người nằm bên cạnh hắn cũng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...