Thẩm Thứ không thể tưởng tượng được, nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt. Bức tường đối diện treo một màn hình TV LCD màu đen, rèm cửa trắng tinh che khuất ánh sáng bên ngoài, chỉ có một ngọn đèn đầu giường chiếu sáng cả căn phòng tối mờ làm người ta không thể phán đoán được thời gian chính xác. Thế nhưng, đây không phải trọng điểm, trước đó rõ ràng cậu đang trên đường về nhà. Khi đó, xe của cậu sắp va chạm với một chiếc xe tải mất kiểm soát. Hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy là người tài xế liều lĩnh bẻ lái, để cậu – người đang ngồi ghế phụ đối mặt với chiếc xe tải. Và bây giờ, cậu đang ở trong một phòng khách sạn cao cấp, không mảnh vải che thân. “Mình đã chết rồi à?” Thẩm Thứ đưa tay lên nhéo má, ngẩn người lẩm bẩm. Vừa nhéo một cái, cậu cảm thấy da mặt mình tốt đến không ngờ. Làn da mịn màng, thanh tú, tựa như đắp hai tấm mặt nạ cùng một lúc liên tục trong một tháng. Cậu đưa tay lên lần nữa, chạm vào khuôn mặt mình, rồi nhìn vào cổ tay trắng nõn gầy guộc trước mặt. Chợt nhận ra có gì…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...