Trời rất lạnh.  Có lẽ Tống Đình ngủ rất say, chăn rơi xuống giường, cậu chỉ cuộn tròn cơ thể, tay chân bắt đầu cóng lại vì lạnh, còn bị tê đến run rẩy, nhưng cậu vẫn không tỉnh. Đang ngủ, trong mơ đột nhiên xuất hiện một đôi mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào cậu như đang quan sát con mồi, Tống Đình trong nháy mắt bật dậy. “Tỉnh rồi?” – Cửa bị đẩy ra, Lương Chấn bước vào, hơi ngạc nhiên nhìn cậu, hắn không nghĩ cậu sẽ dậy sớm như vậy. Nhưng cũng chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, tầm mắt Lương Chấn đảo qua người cậu, vẻ mặt thay đổi. Tống Đình cúi đầu, không nhìn Lương Chấn, cũng tránh né không nhìn thân thể trần truồng của mình, xoay người tìm chăn. Đến lúc này, ngũ giác từ từ hoạt động, cậu mới thấy đau, cũng bắt đầu thấy sợ. Tấm chăn dưới đất không dễ kéo lên giường được nữa. Tối hôm qua Tống Đình phản kháng kịch liệt, mặc dù cậu hoàn toàn không thể chống lại Lương Chấn, nhưng có lẽ đã chọc giận hắn. Lương Chấn dùng một tay cố định hai cổ tay cậu ở phía sau, đến khi làm xong mới…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...